“Ta cũng không biết”. Vu Triết lắc đầu.
Bom chớp sáng không chỉ vượt qua sự hiểu biết của Đan Châu mà còn vượt qua cả sự hiểu biết của Vu Triết.
“Nghe nói Phùng Thánh và Kim Xuyên đều đến từ cùng một nơi. Ông ta lại có qua lại thân thiết với tiên sinh, chẳng lẽ cũng chưa từng nói qua sao?”
“Không”. Vu Triết như cũ lắc đầu. Khi Khánh Mộ Lam và Trương Lương đi diệt thổ phỉ cũng từng dùng bom chớp sáng rồi. Thực ra Phùng Khánh cũng đã từng nghe nói.
Nhưng ở Thổ Phiên, ông ta luôn bị gạt bỏ, trong lòng cũng khó tránh khỏi tức giận. Vì vậy nên chỉ nhắc nhở Vu Triết phải cẩn thận cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của Kim Phi. Còn về bom chớp sáng thì một chữ cũng không nhäc đến.
Cho dù sau này Vu Triết có hỏi ông ta thì ông ta cũng có thể bao biện rằng mình không biết.
Phùng Thánh không nói, vì ngoài sự tức giận trong lòng ra, ông ta còn có tính toán của riêng mình.
Ông ta muốn Thổ Phiên và Đại Khang đánh nhau, nhưng lại không muốn Đan Châu giành thắng lợi.
Nếu Đan Châu bại trận do không hiểu biết gì về Đại Khang thì Thổ Phiên mới xem trọng ông ta được.
Mặc dù Vu Triết là người Hán nhưng ông ta đã rời khỏi Đại Khang quá lâu, hơn nữa còn quá già rồi.
Cũng nên nhường lại vị trí.
Thế là Vu Triết cứ như vậy mà bị Phùng Thánh gài bẫy.
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao đây?” Đan Châu hỏi.
“Trước đây ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ...”
Vu Triết cũng có phần tê dại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước tiên hãy bảo đội ky binh đừng tới quá gần dốc Đại Mãng. Nếu người Đại Khang xuống phá lửa trại thì cần phải đảm bảo không được để người Đại Khang đến gần doanh trại hơn nữa”.
“Việc đã tới nước này, cũng chỉ đành vậy thôi!” Đan Châu bất đắc dĩ đáp.
Mấy ngày tiếp theo, doanh trại Thổ Phiên bị quấy nhiễu ngày đêm không yên.
Đan Châu đã mấy lần không nhịn được mà muốn điều động tất cả binh mã, trực tiếp san bằng dốc Đại Mãng, thế nhưng đều bị Vu Triết ngăn lại.
Đỉnh dốc Đại Mãng, Mạnh Thiên Hải nhìn binh sĩ Thổ Phiên thúc giục người dân đi đốt lửa trại lần nữa, trên mặt tràn đầy sự cay đắng.
Mấy ngày nay, anh ta đều sống trong sự lo sợ, cảm thấy Kim Phi đang tìm đường chết.
Đại quân Thổ Phiên có hơn mười nghìn người, trong đó hơn nửa là ky binh.
Mà ở dốc Đại Mãng này, cho dù có cộng thêm một ngàn nhân viên hộ tống mà Kim Phi mang tới, cũng không đủ sáu ngàn người.
Nếu Đan Châu thực sự không màng tất cả mà tấn công lại thì chắc chẳn sẽ bị đánh bại.
Đến lúc đó anh ta cũng xong đời theo.
Vì vậy mà anh ta cũng đã từng lén tới tìm Kim Phi, khuyên Kim Phi cần khiêm tốn một chút.
Nhưng Kim Phi lại hoàn toàn không nghe theo lời của anh †a, mỗi ngày đều phái người đi khiêu khích Thổ Phiên.
Còn Cửu công chúa lại không biết trúng phải tà gì, mà Kim Phi nói gì thì nghe nấy.
Mạnh Thiên Hải cũng hết cách, chỉ đành đi tìm Khánh Mộ Lam, muốn cô ấy giúp đỡ khuyên giải Kim Phi.
Kết quả Khánh Mộ Lam còn kích động hơn cả Kim Phi, chẳng những không đi khuyên giải mà còn xem thường anh ta.
Chưa hết, khi nhìn thấy người Thổ Phiên lại nhóm lửa lên, cô ấy còn phấn khích nhìn Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, tối nay còn tiếp tục nữa không?”
“Tất nhiên rồi”. Kim Phi đáp: “Điều quan trọng nhất của kế sách khiến cho kẻ địch mệt mỏi chính là sự kiên trì. Như vậy. mới có thể đạt được mục đích”.
“Nhưng ta thấy Đan Châu sắp bị tức điên lên rồi. Lỡ như gã thực sự không màng tất cả mà tấn công chúng ta thì phải làm sao?"
Khánh Mộ Lam nói như vậy, giống như là đang lo lẳng. Nhưng trên mặt lại giống như đang xem chuyện vui.
Quen biết với Kim Phi lâu như vậy, Khánh Mộ Lam cũng xem như là hiểu con người Kim Phi.
Mặc dù không biết Kim Phi vì sao lại cố ý đi khiêu khích, nhưng cô ấy tin rằng Kim Phi chắc chắn sẽ không đặt mình và Cửu công chúa vào chỗ nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!