Ông già mặc đồ gấm liếc mắt tập trung: “Triệu... Tổng quản?”
“Nói đi, chuyện gì?" Triệu Tuấn Hào đi thẳng vào vấn đề.
“Trần Chính Hoa đã chết, Triệu tổng quản, sau này sẽ quản lí thái giám ở hậu cung rồi..” Ông già mặc đồ gấm cười, chấp tay ôm quyền:
“Đến lúc đó mong Triệu tống quản sẽ tạo thuận lợi..” “Vi dụ?” Triệu Tuấn Hào xoa tay.
“Dược liệu ở viện Thái Y đa dạng, Triệu tổng quản thông minh hơn người, tất nhiên cũng biết, luôn có một số dược liệu, cần... Gửi ra ngoài để bảo tồn, quá trình vận chuyển rườm rà, hy vọng tới lúc đó Triệu công công có thể quan sát cẩn thận, phái mấy thái giám phụ một chút..”
Ông già mặc đồ gấm chậm rãi nói.
Mua đi bán lại dược liệu... Triệu Tuấn Hào nhếch miệng cười:
“Trước kia Trần Chính Hoa được bao nhiêu?
“Ha ha.. Triệu công công quả là người thông minh... Hẳn à, nửa phần!" Ông già cười hiền lành, lại bổ sung nói:
“Triệu tổng quản đừng coi thường nửa phần này, đưa ra ngoài..”
“Ba phần!" Đôi mắt Triệu Tuấn Hào sắc bén, trên mặt là vẻ gian xảo tham lam:
“Ta sẽ giúp ngươi.. các ngươi
“Triệu tổng quản, ngươi có biết ba phần là bao nhiêu không? Có mấy thứ, có thể ngươi.. không ăn được đâu..” Nụ cười trên gương mặt của ông già mặc đồ gấm dần thu lại
“Ta không phải đang bàn bạc với ngươi!" Triệu Tuấn Hào chà tay, giọng điệu sắc bén nói
“Nếu như ngươi không làm chủ được, thì quay về, bàn bạc với... viện trường của người!"
Người này thật sự giống như bọn họ đã cảnh báo, thông minh hơn người, không thế so sánh với tên hoạn quan ngu dốt Trần Chính Hoa kia.. Đôi mắt của ông già mặc đồ gấm nheo. lại, Triệu Tuấn Hào đã thẳng thừng vạch trần người sau lưng. ông ta là viện trưởng viện Thái Y, thật sự khiến ông ta kinh ngạc.
“Cộp cộp” Triệu Tuấn Hào gõ vào bàn; “Ba phần lợi nhuận, ta sẽ đồng ý với việc này!
Các ngươi nghĩ kĩ thì bảo thái giám của các ngươi nói cho ta biết là được.”
Nói xong, Triệu Tuấn Hào chậm rãi đứng dậy, đi ra góc đông nam của sân trước, Giáp Nhị Tam đi theo sau hắn, khuôn mặt thay đối liên tục, muốn nói lại thôi.
Đợi Triệu Tuấn Hào đi xa, ông già mặc đồ gấm đứng yên tại chỗ mới từ từ đứng dậy, đôi tay đan trước bụng, xoay người cúi đầu với bóng tối
“Viện trưởng, tiểu tử này tham quá, nếu không chúng ta..." Ông ta làm động tác chém.
Một người trung niên bình tĩnh kiên định chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, mái đầu đầy tóc trăng đen xen kế, khí chất nho nhã, ông ta ngồi trước cái bàn nhỏ, ông già mặc đồ gấm cung kiến rót đây rượu cho ông ta.
Ông ta chính là viện trưởng của viện Thái Y, Tôn Ức Khổ.
“Người có bản lĩnh, mới có tư cách tham lam, hẳn bây giờ... Đúng là có chút tư cách như vậy” Tôn Ức Khổ uống một hơi hết sạch rượu, thưởng thức ly rượu:
“Hản thân cận với hoàng thượng, cực kì dễ làm việc trong hậu cung,
Còn về chuyện ba phần, cho hần! Quan trọng không phải tiền tài, mà là dược liệu... Chỉ cần có thế yên bình đưa dược liệu ra ngoài không ngừng, năm phần cũng cho được!"
“Hừ, cứ để tiểu tử này bao che cho chúng ta đi, rồi có lúc hẳn sẽ ăn quả đẳng”
Ông già mặc đồ gấm châm biếm, ba phần lợi nhuận, cũng đủ cho nửa đời sau của ông được ăn ngon mặc đẹp rồi, nhưng nghĩ đến lợi nhuận này là của Triệu Tuấn Hào, ông ta lại ghen ghét đến mức tâm thần cũng vặn vẹo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!