Trong đám người, một thanh niên mặc quần áo đen như: mực chậm rãi đi về phía gã, theo sau là một người hầu già đầu bạc.
Con ngươi của công tử đồ đen hơi co lại, thanh niên này có phong thái không tầm thường, dáng vẻ khí thế hiên ngang, khuôn mặt tuấn tú trực tiếp đè bẹp gã, nhất thời càng tức giận hơn, ghen ghét xen lẫn với cơn thịnh nộ khi việc chuyện tốt bị cắt ngang khiến khuôn mặt gã vặn vẹo, gã giơ tay vung lên, ra lệnh cho người hầu phía sau:
“Chặt một tay hắn xuống cho ta, thứ thấp kém!”
Bốn tên người hầu kêu gào a a a xông về phía Triệu Tuấn Hào, Triệu Tuấn Hào thờ ơ lạnh nhạt, không hề kinh hoảng, còn nhướng mày nhìn qua công chúa nước Bái Nguyệt.
“Đùng đùng đùng đùng! ml”
Bốn tên người hầu còn chưa tới gần Triệu Tuấn Hào, đã như bị sét đánh, cơ thể bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây, ngã mạnh xuống đất, quệt ra từng vết máu.
Quần chúng vây xem phát ra những tiếng hô kinh ngạc.
“Các ngươi là cái thá gì mà muốn làm tổn thương thiếu gia nhà ta?”
Mặt mày Giáp Nhị Tam giận dữ, ông ta đứng sau Triệu Tuấn Hào nửa bước.
Triệu Tuấn Hào mặc kệ công tử đồ đen đang hoảng sợ, đi đến bên người công chúa nước Bái Nguyệt, ấm áp hỏi:
“Sau này đừng bất cẩn như thế”
“Ngươi... Là ngươi... Là ngươi... Người ngày hôm qua trên xe ngựa!” Công chúa nước Bái Nguyệt xinh đẹp rực rỡ, mày. đẹp nhăn lại: “Sao hôm qua trên xe ngựa ngươi lại phớt lờ ta?”
“Ta lạnh lùng đó, đi trước đã.” Triệu Tuấn Hào năm lấy bàn tay trắng trẻo của nàng ta, kéo đi về hướng Hồng lư tự.
“Ngươi buông tay, ta không về, khó khăn lắm mới chạy ra ngoài được, ta không về đâu.” Công chúa nước Bái Nguyệt nhìn thấy hướng Hồng lư tự, bĩu môi, tức giận nói.
Nhìn thấy người đẹp mình thích nói chuyện với thanh niên tuấn tú đã đè bẹp mình, mà tên thanh niên này còn vô cùng khinh thường không thèm để ý tới mình, công tử đồ đen tức giận:
“Đồ chó, trợn to mắt chó của ngươi lên nhìn xem, bản công tử là ai, ngươi chọc được à?”
“Ồn ào!"
Giáp Nhị Tam nâng tay áo, tát một phát lên mặt công tử đồ đen, gã lập tức bay ra ngoài, đập nát một loạt quầy hàng, người qua đường vây xem sợ hãi la hét dồn dập, trốn tránh sang một bên.
Tiếng kêu rên vang lên, bốn tên người hầu gian nan bò dậy, lảo đảo chạy sang, khóc kêu:
“Thiếu gia, người không sao chứ thiếu gia.”
“Các ngươi chờ, các ngươi chờ đó! Ta phải bảo cha ta giết các ngươi! Dân đen, dân đen!”
Công tử áo đen được nâng dậy, cả người dính đầy vết máu, khàn giọng rống to, được người hầu đỡ kéo đi.
“Ngươi buông ta ra, ta không về!” Khuôn mặt xinh đẹp của công chúa nước Bái Nguyệt toàn vẻ tức giận, muốn hất tay Triệu Tuấn Hào ra.
Triệu Tuấn Hào cười ấm áp:
“Không về thì làm gì? Đây là kinh đô Đại Hạ, tốt xấu lẫn lộn, một cô gái như người ở ngoài rất nguy hiểm.”
“Các ngươi chỉ muốn ta đợi mãi trong cái quán trọ đó, sau đó chấp nhận sự sắp xếp của các ngươi, gả cho người mình không muốn gả, gả cho người mình hoàn toàn không thích!”
Đôi môi đỏ của công chúa nước Bái Nguyệt mím chặt, dung nhan xinh đẹp đầy vẻ tội nghiệp đáng thương:
“Ta chẳng qua chỉ là công cụ liên hôn của hai nước, các ngươi, chẳng có một ai nghĩ tới cảm nhận của ta! Ta không về đâu!"
Nàng ta ra sức giấy giụa, ánh mắt Triệu Tuấn Hào nổi sóng, đảo qua khuôn mặt của nàng ta, buông cổ tay nàng ta ra:
“Vậy người muốn đi đâu?”
Con ngươi hẳn nhìn chăm chăm chắm vào con ngươi của nàng ta, hỏi han vô cùng nhẹ nhàng:
“Không... Không biết...” Đôi môi đỏ của công chúa nước Bái Nguyệt mím lại, trong đôi mắt đen là bóng dáng Triệu Tuấn Hào đang cười, nàng ta
lớn thế này, mà đây là lần đầu tiên có người trưng cầu ý kiến của nàng ta băng giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng như vậy.
“Vậy người có biết, người sẽ không trốn tới đâu được cả” Giọng điệu Triệu Tuấn Hào dịu dàng:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!