“Người là Hoàng thượng, muốn thương yêu cũng phải cân bằng, phải không?”
“Hoàng thượng, lão thần cũng chỉ vì nghĩ cho người, không phải người lo lắng... có một gia tộc cường đại sao? Người phải sủng hạnh các phi tần do các đại thần đưa vào trong cung...”
Lão già xấu xa... trong lòng Hiên Viên Bình tức giận chửi rủa, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu:
“Liễu ái khanh nói có lý.”
“Hoàng thượng, lão thần cũng có một đứa con gái, vào cung được hai năm...”
Hộ bộ Thượng thư vội vàng quỳ sụp xuống đất, ánh mắt nóng rực, mong đợi nhìn Hoàng đế.
Bàn tay dưới gầm bàn của Hiên Viên Bình siết chặt, nếu các triều thần vì điều này mà mức độ hợp tác trong việc giải quyết công việc tăng lên, thì việc sủng hạnh các phi tần khác là điều dễ hiểu, nhưng... nhưng nàng ta là nữ nhân mà...
Xem ra chỉ có để Triệu Tuấn Hào giúp đỡ...
Vì để triều đình Đại Hạ thịnh vượng, chỉ đành hy sinh hẳn...
Hiên Viên Bình xoa ấn đường, sau đó trầm giọng nói:
“Yên tâm đi, chư vị ái khanh, trãm nhất định sẽ mưa phùn thấm đều."
Trung thư lệnh và sáu thượng thư thuộc các bộ khom người.
“Hoàng thượng thánh đức hoành chiếu, các lão thần nhất định sẽ cố hết sức tuân mệnh!”
“tui ra đi” Hiên Viên Bình uy nghiêm nói.
Trung thư lệnh và sáu thượng thư cáo lui, đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra, sau đó cung kính đóng lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng hoan hô, đó là giọng nói của một trong sáu thượng thư.
“Xem ra cuộc chiến tranh giành long tử đã như cung tên lên dây, mấy lão già thị tộc kia đều có con gái trong hậu cung, rất nhanh thôi bọn họ cũng sẽ không kiềm chế được!”
Hiên Viên Bình ở trong thư phòng nghe rõ ràng, ánh mắt giật giật, xoa ấn đường, chuẩn bị quay về tìm Triệu Tuấn Hào.
Nàng ta đang không biết phải làm sao.
“Không ngờ trẫm ổn định triều đình, còn phải dựa vào tên tiểu tử Triệu Tuấn Hào kia”
Tẩm cung Hiên Viên Hoàng.
Triệu Tuấn Hào đang ngồi trên ghế, xì xụp húp đồ ăn nhẹ của Ngự Thiện Phòng.
Xung quanh hắn có ba thái giám và hai cung nữ, bọn họ. đều biết đây là thái giám do bệ hạ đích thân bổ nhiệm, độc nhất vô nhị, lúc này bọn họ đang nịnh nọt hẳn.
“Triệu đại nhân đẹp trai.”
“Triệu đại nhân thật là đẹp trai.”
“Triệu đại nhân thật là đẹp trai nha.”
Triệu Tuấn Hào bị nghẹn, lầu bầu nói: “Đổi từ khác đi chứ?”
Bọn thái giám gãi đầu, bọn họ chưa từng đến trường học, không biết khen thế nào, cũng không thể khen rồng giữa bầy người được? Như vậy sẽ bị chặt đầu.
Hai cung nữ thông minh hơn, ngồi vào lòng Triệu Tuấn Hào, trêu chọc hắn.
“Đại nhân thật mạnh mẽ, khi đến gần đại nhân, lập tức cảm nhận được sự ấm áp”
Ba tên thái giám trợn mắt, chạy đến sau lưng Triệu Tuấn Hào, ra sức đấm bóp cho hắn.
Triệu Tuấn Hào thân cận với Hoàng thượng, trong mắt bọn họ, đây là ân huệ của Hoàng thượng, bọn họ đều là tiểu thái giám, nhưng thân phận hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ phục vụ trong tẩm cung Hoàng thượng nhiều năm, không nhận được đặc ân của Hoàng thượng, giờ phút này bọn họ đều đến nịnh nọt Triệu Tuấn Hào, học hỏi ít kinh nghiệm hoặc tìm kiếm sự che chở.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!