Phong Lãnh bất giác nở một nụ cười, nghĩ nghĩ " cô rất biết cách nói chuyện đó "
Anh biết mấy cái này không phải lỗi của cô, nhưng trông cô cũng không có vẻ tức giận khi phải chịu tội oan, mà ngược lại còn tìm cách giải quyết rất nhanh nữa.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, anh đi đến bên cạnh cô, lên tiếng.
" Sao bác lại trèo lên đó, nếu như cháu nhớ không nhầm ông nội từng nói không được phép trèo lên những cây cao."
Giọng của anh không quá lớn nhưng uy, cũng đủ để mọi người ở đây nghe thấy hết.
Thật ra anh ở riêng mặc dù có hay đến đây thăm ông nhưng cũng ít khi ra vườn, có người từng nhìn thấy anh rồi có người chưa thấy bao giờ.
Nhìn chàng trai khí thế ngút trời trước mắt mọi người không khỏi sợ hãi mà khép nép.
Phương Uyên thấy vậy không khỏi chép miệng. Đúng là nam chính có khác độc mở mắt thôi mà cũng đã khiến người khác sợ hãi vậy rồi.
" Tôi sai rồi là do tôi thấy tiếc mấy quả trên cao dùng gậy thì không tới, mọi năm cũng cứ để vâỵ cho chim, sâu bọ ăn vậy nên mới rủ mọi người cùng hái "
Người phụ nữ run rẩy nói, so với việc treo ở trên cây vừa rồi còn có phần sợ hãi hơn.
" Thôi dù gì bác ấy cũng bị doạ sợ rồi, sẽ không có lần sau đâu." Cô nhìn anh, muốn cầu tình giúp họ.
Người làm ở đây chủ yếu là thôn dân xung quanh bên dưới núi này, vì không có công việc nên ông thương họ đã thuê họ với lương cao, đãi ngộ rất tốt. Nếu bây giờ mà bị đuổi việc thì rất khó trang trải cuộc sống.
Toàn bộ vương trái cây này ông chỉ bán một ít, phần còn lại đều mang đi từ thiện.
Anh cũng nhìn cô, sau một hồi suy nghĩ nói.
" Được rồi, nể mặt em tôi sẽ không tính toán, chỉ trừ hai tháng tiền lương và thưởng cuối tết nếu sau này ai mắc phải tự cuốn gói đi không cần tôi nhiều lời"
Tất cả mọi người cả cô nữa đều thở ra một hơi. Người phụ nữ trung niên này mặc dù ăn nói hơi khó nghe nhưng thật ra rất tốt bụng hay giúp đỡ người khác nên rất được mọi người yêu quý.
Hồi trước cũng vì giúp mọi người mà đắc tội với nguyên chủ trước đó từ đó luôn bị làm khó dễ, cô ấy còn muốn đuổi việc bác nhưng ông cũng không đồng ý, mà lảng sang chuyện khác.
" À còn nữa, chặt hết những cây cao như này đi trồng cây mới "
" Dạ vâng "
Người quản sự ở đây lên tiếng. Ông nội đã phân quyền cho anh nên lời của anh cũng như lời của ông đều có hiệu lực.
Nói xong anh liền quay đầu đi để lại mọi người và cô đều sững sờ.
Ai nấy đều thở dài, hazz người có tiền đúng là khác nói chặt là chặt. Những cây cao này đã được trồng rất lâu rồi, không những có giá trị về vật chất mà còn có giá trị về thẩm mĩ nữa.
" Còn không mau đi " Anh quay đầu lại nhìn cô.
" À, đây đây "
Nói xong cô liền chạy theo anh. Để lại ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
" Này sao tôi nghe nói thiếu gia không thích phu nhân nhỉ, nhìn thái độ này có phải đâu "
" Ừ, đúng vậy, đúng vậy. Vì phu nhân chúng ta còn được tha tội đó, mọi người đều bảo thiếu gia rất khó tính "
" Lời đồn xem ra không đáng tin chút nào "
............
Phương Uyên chạy theo Phong Lãnh.
Hai tay cô cầm hai quả đào, lau lau cho sạch rồi cắn một miếng quả bên tay phải.
" Anh ăn đào không rất ngon đó"
Cô dơ quả bên tay trái ra trước mặt anh.
" Vậy mà vẫn ăn được, lúc đó cô không sợ chết à "
" Sợ chứ, nhưng tôi càng sợ nhìn họ rơi trước mặt mình hơn, trước kia tôi cũng từng được cứu trong trường hợp như thế việc này coi như là báo đáp đi "
Cô hơi mỉm cười nhìn về phía xa. Biết đâu được mẹ bác ấy lại là ân nhân cứu cô nhỉ, vậy nên cô mới không tìm thấy bác ấy như vậy.
Anh nhìn cô chỉ đáp lại một tiếng " Ồ "
Sau đó liền lấy quả cô đang ăn dở cắn một miếng.
" Thật là, quả đấy tôi ăn rồi đó "
" ừm, rất ngọt "
" Này anh xem tôi như là người thử độc trước đấy à, trả đây "
Cô đưa tay ra với nhưng anh liền cho tay cao hơn.
Cô nhảy lên nhưng không với tới, anh cũng cao quá đi mất.
Lực chú ý của cô bây giờ chỉ để tâm đến quả đào trên tay anh. Mắt thấy sắp với tới quả đào cô không quan tâm mà nhảy lên eo anh với lấy được quả đào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!