Trại trẻ chúng tôi dự định sẽ mở rộng, xây thêm .. “
Ở một chỗ nào đó, viện trưởng đang đứng tiếp đón, bàn chuyện với Phong Lãnh, ông mời anh vào trong ngồi nhưng anh bảo cứ đứng đây nói.
Phong Lãnh khoanh tay đứng nghe viện trưởng thao thao bất tuyệt nhưng thật ra anh đang chú ý quan sát cô, tất cả việc làm của cô đều lọt vào mắt anh không sót một chi tiết nào.
Hiệu trưởng vẫn đang miệt mài nói, ông muốn anh có thể giúp trại trẻ một khoản để có thể nâng cao chất lượng lên.
Thấy mình nói khản cổ họng anh vẫn chẳng mảy may ý kiến gì, hiệu trưởng có phần nhụt chí.
Theo ánh mắt anh, ông liền hiểu được, à thì ra…
Ông cũng dừng lại không nói nữa, không biết cô nói gì với đứa trẻ kia mà khiến nó có thể chạy ra chơi cùng các bạn, ông liền cảm khái một câu.
“ Đứa trẻ kia hơn bốn tháng vào đây đều ngồi đấy thất thần, ai nói hay khuyên gì đều không để ý, không ngờ mấy câu nói của vợ ngài đã khiến nó thay đổi như vậy, thật tốt “
Phong Lãnh nghe vậy hơi mỉm cười mà khiến cho ông lão có chút sốc, không ngờ anh cũng biết cười.
“ Ừ, vợ tôi “ anh nhàn nhạt nói, trong mắt có chứa ý cười.
“ Các ông cứ việc xây đi, chi phí nguyên vật liệu tôi sẽ giúp “
Ông viện trưởng há hốc mồm, xuýt nữa vui đến nhảy cẫng lên.
Còn Phong Lãnh đối với anh thì mấy số tiền này cũng không quá quan trọng, không bằng một cái đồng hồ của anh , nhưng quan trọng là phải xem tâm trạng anh thế nào.
….
Phương Uyên đang ngồi nhìn đứa trẻ kia chơi, thì Phong Lãnh đến nói.
“ Về thôi “
Cô gật đầu đứng lên đi theo anh.
“ Em nói gì với đứa trẻ đó vậy “
“ Anh thấy sao ?? “
“ Ừ, có chút tò mò “
Cô hơi kinh ngạc nhìn vào mắt anh, nam chính mà cũng tò mò chuyện của cô á, thật khó tin.
Ừ chính anh cũng thấy rất khó tin đó.
Nhìn ánh mắt anh vẫn là bộ dạng lạnh nhạt như vậy, nghĩ chắc anh cũng chỉ hỏi cho có nên cô cũng chỉ trả lời cho có
“ Ừ thì nói linh tinh thôi “
Anh gật đầu không hỏi gì nữa, nếu cô đã không muốn kể thì thôi.
Đến chỗ để xe, cô đang định trèo lên đằng sau ngồi thì giọng nói hơi trầm của anh vang lên.
“ Ngồi trên này “
Anh mở cửa sẵn cho cô luôn.
Cô vốn định tìm lý do để từ chối, nhưng anh thấy bộ dáng lưỡng lự của cô lại nói tiếp.
“ Có muốn về nhà cũ không “
Cô nghe vậy liền chân chó cười toe toét rồi ngồi lên .
Nói sớm phải tốt không.
…..
Đến nơi chờ anh nhập mật mã cô liền ghi nhớ rồi chạy nhanh vào nhà.
Đến phòng của nguyên chủ cô liền đến bàn trang điểm tìm hiểu một chút, lần trước đi vội nên cô cũng chưa để ý lắm.
“ Uây, kim cương to thật “ nhìn thấy viên kim cương lớn, sáng chói đập vào mắt, Phương Uyên không khỏi cảm thán, sống nửa đời người vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy viên kim cương nào lớn như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!