Ca ca,đệ ở đây. Hoàng tẩu cũng ở đây.
- Bạch Kinh,sao đệ cũng ở đây? Bái kiến hoàng thúc.
- Là Mặc thúc dẫn đệ tới làm quen hoàng tẩu đó. Hoàng tẩu vô cùng yêu quý đệ,thậm chí còn hứa tặng quà cho đệ đó.
- Kinh Nhi vui là được rồi. Đắc Kỳ,hoàng tổ mẫu muốn gặp muội. Chúng ta nên đi thôi.
- Ân.Ta có thể tự đi. Bạch Kinh, cho ta mượn tay đệ có được không?
- Dạ,hoàng tẩu.
Đắc Kỳ từ chối sự ân cần chiều chuộng của Bạch Nhiên. Trong thoáng chốc làm y hụt hẫng. Tiểu quỷ nhẹ nhàng cúi đầu chào Lăng Mặc. Hắn cũng không nói gì,chỉ đơn thuần vẫy tay ra hiệu cho phép nàng đi,không quá thân mật cũng không quá gần gũi.
Bộ y phục Đắc Kỳ quả thực rất đẹp. Đứng dưới ánh mặt trời,toàn thân lấp lánh không khác gì kim cương,rất thu hút ánh nhìn. Nhưng quá trình để mặc nói,rườm ra cũng không kém,nhiều tầng nhiều lớp,thành ra khá khó để đi lại. Cống phẩm Lưu Ly người người ngưỡng mộ gì chứ. Sau cùng,nó chẳng khác gì thứ đồ trang trí để khoe mẽ,gây phiền phức cho người mặc.
Phải mất một khoảng thời gian dài,Đắc Kỳ mới cùng hai người kia trở về hoàng điện.Hoàng điện nguy nga choáng ngợp nhưng không hề khiến Đắc Kỳ bất ngờ. Kiến trúc cổ kính,cách bài trí này,vốn dĩ sẽ khiến nhiều nữ nhân lần đầu đặt chân bước vào phải trầm trồ tán thưởng. Nhưng không,Đắc Kỳ một mặt lãnh đạm quỳ nơi đại điện,cúi đầu hành lễ với ba vị đang ngồi trên cao.
Lần này cũng vậy,Thái hậu không kiềm được,nôn nóng chạy xuống đỡ tiểu quỷ dậy,tấm tắc khen:
- Bảo bối à,lâu rồi không gặp,con quả thật ngày càng đinh đẹp.
- Tạ ơn thái hậu.
- Thái hậu gì chứ? Ngày trước không phải con vẫn hay gọi ta là nãi nãi sao?
- Vâng,nãi nãi.
Đắc Kì mỉm cười,kiêu sa như hoa như ngọc. Ánh mắt cử chỉ đều thể hiện là một bậc hiền nữ nơi khuê phòng. Giá như có ai đó dám lấy những hình ảnh nàng lông bông ngoài đường phố trước kia,thì chính là tự vả mặt cho hình ảnh hiện tại.
Dịch Bạch Nhiên nhìn mà ngây cả người.Thái hậu nắm lấy tay Đắc Kỳ,khẽ khẽ vỗ:
- Bảo bối của ta,con có nguyện ý bên cạnh Nhiên Nhi của ta không?
- Ưm.. - Đắc Kỳ khẽ gật đầu - Nếu thế tử không chê Đắc Kỳ bị thế gian nhiều điều thị phi,Đắc Kỳ nguyện ý gả cho ngài ấy.
- Bạch Nhiên từ nhỏ là đứa nhút nhát,không dám thể hiện cảm xúc. Con chịu khổ rồi.
- Nãi nãi,tẩu tỷ vô cùng,vô cùng tài giỏi a. Tỷ tỷ còn hứa tặng quà cho Kinh Nhi đó.
- Kinh Nhi,sao con lại ở đây? - Uông Ngọc lúc này mới rời ghế bước xuống
- Mẫu hậu,hài nhi đứng đây nãy giờ. Mọi người chỉ nhìn thấy tẩu tỷ sau đó quên mất hài nhi.
Kinh Nhi hờn dỗi bĩu môi. Đắc Kỳ khẽ cúi người,bồng Bạch Kinh trên tay,cúi đầu hành lễ một lần nữa:
- Nghe nói hoàng cung tổ chức giao lưu cầm kì thi họa,để tuyển phi cho nhị hoàng tử. Một mặt lại tỷ thí song đấu do chính tam công chúa làm chủ. Đắc Kỳ bản tính tò mò,hi vọng hoàng thượng,mẫu hậu cùng thái..cùng nãi nãi cho phép Đắc Kỳ cùng tứ hoàng tử cáo lui.
- Được được. Không cần ý chỉ của tiểu tử kia. Nãi nãi cho phép con đi. Nhiên Nhi,chăm sóc Đắc Kỳ cho tốt.
Thái hậu ngầm ra dấu cho Dịch Bạch Nhiên,phải thu phục được tiểu mỹ nữ trước mặt,phải làm cho nàng vui vẻ. Y chỉ khẽ cúi đầu,gãi gãi đầu cười.
Đắc Kỳ khẽ xoay người,hôn khẽ lên má Bạch Kinh,miệng thì thầm to nhỏ gì đó như thể đang dỗ tiểu tử. Bạch Kinh cười khanh khác ngay sau đó. Vệt son trên má do Đắc Kỳ để lại càng khiến tiểu tử trở nên khả ái hơn,đáng yêu hơn.
- Còn không đi mau - Uông Ngọc đuổi khéo.
- Hài nhi hiểu.