Tiếng gà gáy lần thứ ba,canh ba,trời tờ mờ sáng.
Tiểu Hương khăn áo đầy đủ tới phòng nơi mà linh vị của Đắc Kỳ được đặt vô cùng cẩn thận.Dương Đắc Quân vẫn quỳ ở đó. Thức ăn được đặt bên cạnh không được dùng đến. Nàng bèn căn dặn người hầu chuẩn bị một khay đồ ăn khác mang tới. Nàng một mặt lạnh lùng đi tới quan tài,mở nắp,tức giận ném nắp quan ra ngoài sân. Sau một màn biến hóa,là chủ nhân của song xà của tối ngày hôm qua,không quá ngạc nhiên khi lực đạo của nàng trở nên cường đại đến mức này.
- Tiểu thư ghét nhất là bị bó buộc. Các người dọn dẹp đi.
Nói rồi,Tiểu Hương đốt một nén hương cho Đắc Kỳ. Nàng không còn nước mắt để mà rơi,dịu dàng đứng trước gương mặt xinh đẹp đã được trang điểm kĩ càng của Đắc Kỳ,khẽ giọng gọi:
- Đắc Kỳ,ta tới thăm muội đây.
Song xà cũng xuất hiện sau lưng của Tiểu Hương. Chúng khẽ cúi đầu trước Đắc Kỳ,trườn xuống thành quan,dùng chiếc lưỡi đỏ lòm liếm nhẹ lên gò má của tiểu quỷ,thể hiện sự thành kính. Xong xuôi,liền thu liễm,trở về bên trong Tiểu Hương.
Người hầu cũng mang đồ ăn tới. Nàng dịu dàng cầm khay thức ăn,đến bên cạnh Dương Đắc Quân, cúi đầu vái lạy:
- Tiểu Hương vô dụng không bảo vệ được tiểu thư. Tiểu thư nếu biết lão gia không được chăm sóc cẩn thận,chắc chắn sẽ gây chuyện,không yên lòng mà rời đi. Lão gia...Tiểu Hương cầu xin người..Người không vì bản thân,cũng nên vì tiểu thư mà ăn một miếng.
- .....
Dương Đắc Quân nghe vẫn không lọt tai,lắc đầu khước từ. Tiểu Hương lấy từ trong ngực một phong thư,lại thêm một chiếc hộp thủy tinh được chạm khắc tinh thảo ba chữ "lão đầu tử" đặt xuống đất.
- Lão gia..Đây..đây là món đồ mà tiểu thư dặn ta...l-là..sau khi nàng xuất giá,được gả vào hoàng cung phải đưa cho người. Tiểu thư còn căn dặn" Nếu lão đầu tử mà khóc,mà thương ta đến mức bỏ bê chăm sóc bản thân thì bỏ phần quà này của lão già ngu ngốc đó đi".Nếu người không thể vì tiểu thư mà tiếp tục sống,thì phần lễ vậy này,Tiểu Hương không còn cách nào khác mà hủy đi.
- Ta ăn.
Dương Đắc Quân chợt rơi nước mắt. Một bậc đại trượng phu,vì thương con gái mà rơi lệ. Một bậc đại minh tướng,từng chinh sa chiến trường,vạn tiễn hung hăng càn xé,nay lại vì một món di vật của con gái mà sợ hãi. Xét cho cùng,ngài ấy cũng chỉ là một người cha tầm thường như bao người khác.
Tiểu Hương nhìn Dương Đắc Quân cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp,trong đáy mặt hiện lên những tia ấm áp. Tiểu thư,lời người căn dặn,Tiểu Hương chắc chắn thay người làm tốt.
"Tiểu Hương tỷ tỷ...Tỷ theo ta từ rất lâu rồi có phải không? Trước giờ ta chỉ biết làm khó tỷ,bắt tỷ trèo đèo lội suối,ép tỷ chạy theo phía sau làm những việc ta muốn,ghẹo tí,làm tỷ hoảng loạn rồi khóc,làm tỷ miễn cưỡng phải chấp nhận những yêu cầu của ta. Thời gian qua,thật sự xin lỗi tỷ.
Nhưng mà Tiểu Hương tỷ,Đắc Kỳ thật sự thật sự rất yêu tỷ. Mấy tên công tỷ hay chọc tỷ,Đắc Kỳ đã đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ rồi đó. Chỉ là Tiểu Hương tỷ không nhìn thấy mà thôi. Nếu tỷ mà biết,tỷ chắc chắn sẽ " Tiểu thư,không ổn. Người như vậy thì ai dám lấy người nữa".. Haha..
Tiểu Hương tỷ,ta vào hoàng cung làm thái tử phi rồi. Ta không cần tỷ nữa. Tỷ không biết võ nghệ,lại đơn thuần đáng yêu,dễ dụ dễ gạt. Đắc Kỳ không chăm sóc được cho tỷ nữa.
Tỷ từng nói có thể vì Đắc Kỳ nguyện mà chết,không một lời than oán. Ta có thể tin lời tỷ được không? Thay vì lãng phí cho một tiểu quỷ lắm trò như ta,xin tỷ hãy dùng tính mạng của tỷ,trở thành một Đắc Kỳ thứ hai,bảo vệ lão đầu tử của Đắc Kỳ thật tốt.
Tiểu Hương, tỷ đừng trách ta. Cũng đừng có khóc vì ta lại bắt nạt tỷ,sắp xếp mọi chuyện từ trước mà không hỏi ý tỷ.
Tiểu Hương tỷ xinh đẹp nhất là khi cười. Đắc Kỳ chỉ muốn nhìn Tiểu Hương mãi luôn xinh đẹp thôi.
Kết bút:
Chuyện còn lại,Đắc Kỳ phải làm phiền Tiểu Hương tỷ rồi. "
Đó là toàn bộ bức thư mà Đắc Kỳ viết dành riêng cho Tiểu Hương. Nàng đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Từng câu từng chữ đến nay đã thuộc lòng. Nghĩ tới đây,nước mắt vốn đã không chảy xuống được,lại một lần nữa không kìm được rơi xuống.