- Mọi người theo ta ra ngoài.
Tiểu Hương bỏ tay ra khỏi phong thư cùng hộp thủy tinh tinh xảo,mang theo khay đồ ăn nay đã trống trơn nhẹ nhàng nhắc nhở người hầu cùng theo mình rời khỏi đây.
Nàng cẩn thận đóng kín của,giao lại khay đồ ăn cho một nô tỳ khác,vác theo tâm trạng nặng trịch ngồi trước cửa như để canh gác. Nàng khẽ thở dài. Nhưng nhận ra điều gì đó liền sửa lại bằng một nụ cười quen thuộc của ngày nào. Đắc Kỳ nói chỉ thích nhìn thấy nàng lúc nàng xinh đẹp thôi. Bây giờ, tiểu thư có lẽ đang chạy lung tung trong vườn,có thể lén lút nhìn nàng thì sao?
- Mẫu thân,chúng ta vào trong thôi.
Tiểu Hương nhìn thấy mẹ con An Minh Ngọc. Nàng không thèm liếc nhìn cũng không thèm đứng dậy,đơn giản giang một cánh tay,ra ý chặn đường đi. An Minh Ngọc nhíu mày:
- Tiểu Hương, con tiện tì này,ngươi không biết ta là ai sao?
- Bây giờ, không phải lúc để người viếng thăm. Phiền về cho.
- Hể...con nha đầu này,ngươi đừng nghĩ ngày trước có Dương Đắc Kỳ thì ta không làm được gì ngươi,bây giờ con nha đầu đó chết rồi. Ngươi không còn có thể hống hách được như xưa đâu.
- ....
- Mau tránh ra cho mẫu thân của ta vào.
An Minh Liên kiêu ngạo nắm lấy cánh tay của Tiểu Hương. Nàng vẫn ngồi im không động đậy,đầu khẽ cúi. Y phục chợt rách,để lộ ra bộ vảy đen tuyền của hắc xà. An Minh Liên đau đớn ôm đôi bàn tay rách đến tróc da của mình,dụi đầu vào lòng An Minh Ngọc tìn chỗ che chở. Tiểu Hương nhàn nhạt nhắc lại:
- Tiểu thư của ta mới nhất,thiếu phu nhân chắc hẳn là người vui vẻ nhất. Nhưng luân thường đạo lí của ngươi,không đáng với ba chữ " thiếu phu nhân".
- Tiện nhân...ngươi...
- Tiện nhân. Ha..- Tiểu Hương bất lực ôm trán - Tiểu thư của ta mới mất,ngươi cùng nhị tiểu thư ăn mặc gấm hoa áo lụa màu sắc sặc sỡ,là muốn đến sỉ nhục tiểu thư ta,hay là sỉ nhục tướng phủ?
- Ta sỉ nhục con tiệt tiện nhiên Dương Đắc Kỳ đó thì sao? - An Minh Ngọc lớn giọng mắng - Ngươi nghĩ ngươi có tư cách bắt bẻ một thiếu phu nhân cao quý như ta? Ngươi là một nha hoàng,chỉ là một nha hoàng,ta dùng tiền có thể dễ dàng mua ở bất cứ đâu,ngươi hiểu chưa?
- A Lan,muội thêm một vài nữa đi gọi toàn bộ trên dưới một trăm lẻ ba người hầu ở thiện phòng,ở biệt viện của đại tiểu thư tới đây.Ta có chuyện cần nótiện muội vào phòng của Đắc Kỳ đại tiểu thư,trên bàn có một chiếc hộp lớn,bê tới đây.Nhớ đừng làm rơi.
- Ta hiểu rồi.
Tiểu Hương bỏ ngoài tai những lời An Minh Ngọc nói. Những người hầu khác nghe thấy lời nàng ta nói,đều tức giận không thôi,nhưng phận làm nô tỳ,nào dám cãi lại chủ nhân,nào dám nói lí với chủ nhân?
Tỳ nữ được cho là A Lan,vội vàng chạy đi.An Minh Ngọc tức giận ra cho bọn họ đứng lại. Nhưng A Lan là người ở biệt viện của Đắc Kỳ. Ở nhiều với Đắc Kỳ cũng trở nên cực kì cứng đầu. Trước khi đi,nha đầu không quên liếc xéo hai mẹ con An Minh Ngọc một cái khiến bọn chúng rùng mình run rẩy.
- Tiểu Hương, ngươi phản rồi. Ngươi dám cãi lời của ta.
- Suỵt...Tốt nhất thiếu phu nhân nên im lặng một chút đi. Lão gia ở trong đã nghe hết những lời người nói. Người vẫn là nên chuẩn bị tinh thần thì hơn.
- Ngươi...Ngươi nói bậy.
- Ta có nói bậy hay không. Còn cần người xác thực sao? Thiếu phu nhân?Người nên quỳ ở đây để sám hối,cho tới khi lão gia tìm tới người.
- Ngươi...ngươi..
Tiểu Hương vừa dứt lời,toàn bộ người hầu trên dưới một trăm lẻ ba người được nhắc đến chạy đến,nghiêm chỉnh xếp thành mười hàng nhỏ.A Lan nhanh nhẹn ôm một chiếc hộp khá lớn,vượt qua cả đầu nàng,từ sau chạy lên
- Tiểu Hương tỷ,đồ tỷ cần,ta đưa tới rồi.
- Cảm ơn muội. Nha đầu,muội cũng về chỗ của mình đi.
- Dạ,Tiểu Hương tỷ.
Tiểu Hương cúi xuống,nhẹ nhàng lấy từ trong chiếc hộp cũ kĩ một xấp giấy,dứt khoát xé chúng làm đôi,từng tập giấy,từng tập giấy một,xong xuôi mới chịu đứng lên,lớn miệng nói:
- Hôm nay ta thông báo cho các ngươi một tin buồn,chính là đại tiểu thư của tướng gia,Dương Đắc Kỳ đã chết. Nhưng cũng đem đến cho các ngươi một tin vui. Vốn dĩ đó là món quà do đích thân đại tiểu thư ban tặng cho các ngươi sau khi người xuất giá. Nay trước linh cữu của đại tiểu thư,Doãn Tiểu Hương ta công bố di nguyện của người,sai một lời,thiên lôi đánh chết,vĩnh viễn không được siêu sinh. Xin ông trời làm chứng.
An Minh Ngọc cùng An Minh Liên cảm giác được chuyện không lành,toan muốn rời đi,lập tức bị Tiểu Hương sai người giữ lại,ép quỳ trên đất. Nàng ta tức giận mắng chửi,tuy nhiên A Lan thông minh,bản tính trời ban cực kì ghét loại người như hai mẹ con bọn họ,bước lên,lấy hai chiếc khăn vắt ngang eo của đám nam nhân,nhét vào miệng bọn họ rồi trở về chỗ cũ. Ai nấy đứng xem mà lấy làm hả dạ.Tiểu Hương nhắm mắt làm ngơ. Cùng lắm nàng bị tướng gia phạt nặng,chứ không để mấy thứ ô uế đó nói mấy lời làm ô uế trước linh cữu của Đắc Kỳ.