- Đắc Kỷ phu nhân sinh thời thu nhận tất cả là chín mươi tám người về làm nô bộc trong phủ,lấy giấy bán thân của các ngươi làm khế ước. Các ngươi ở trong phủ ngày nào Đắc Kỷ phu nhân đối đãi với các ngươi cũng không bạc bẽo. Có kẻ cha chết,không tiền an táng,là phu nhân thương tình làm phước cho các ngươi. Có người có cảnh mẹ già không nơi nương tựa,cũng là phu nhân chìa tay ra giúp đỡ các ngươi. Cũng có người là quả phụ,sinh con không ai nuôi,cũng là phu nhân đón các ngươi về cưu mang. Ta hỏi các ngươi,sống cùng Đắc Kỳ phu nhân,các ngươi,có thiệt không?
- Không thiệt.
- Sinh thời Đắc Kỳ tiểu thư,Đắc Kỳ phu nhân mất,An Minh Liên thiếu phu nhân lên làm chủ,coi khinh các ngươi,là một tay đại tiểu thư tiếp tục bao bọc các ngươi. Khế ước bán thân của các ngươi,dù thế nào,người cũng không giao ra,sợ các ngươi chịu khổ. Đại tiểu thư có ân với các ngươi không?
- Là đại ân.
- Vậy thì ta nói cho các ngươi biết,hôm nay đại tiểu thư tặng cho các ngươi một đại ân lớn hơn. Kể từ giờ các ngươi được tự do. Đống giấy đang vương vãi trên chân các ngươi là khế ước bán thân của các ngươi được cất giữ trong suốt mười năm năm qua. Các ngươi có thể lựa chọn đi hoặc ở lại.Đại tiểu thư tôn trọng quyết định của các ngươi.Nhưng ta hi vọng,những người muốn đi,có thể ở lại tiễn đại tiểu thư lần cuối cùng.Các ngươi có thể hứa với ta không?
- Chúng ta nhất định sẽ tiễn đưa đại tiểu thư lần cuối cùng.
Nói rồi,Tiểu Hương lại cúi xuống nhấc lên một tập chi phiếu,giơ cao cho tất cả mọi người cùng xem:
- Đây là quà của tiểu thư tặng cho các ngươi,tập chi phiếu trị giá mười vạn lượng,tặng riêng cho Doãn Tiểu Hương,nha đầu bên cạnh ta một vạn lượng,còn lại chia đều cho một trăm lẻ ba người của biệt viện Đắc Kỳ.Bất kể ai đi ai ở lại đều có phần riêng của mình. Các ngươi,sau khi hoàn thành công việc của bản thân ngày hôm nay,hoàng hôn tắt nắng,tập trung ở đây một lần nữa,Doãn Tiểu Hương ta sẽ chia cho các ngươi,không thiếu một đồng.
- Tạ ơn đại tiểu thư.
Người hầu đồng loạt quỳ xuống,cúi gập người,hành đại lễ bái thiên địa trước của phòng cùng Tiểu Hương. Tất cả đã xong thì liền đứng dậy,theo lệnh của nàng,tiếp tục treo đèn giấy,làm cờ trắng treo khắp phủ.
- A Lan,muội mang chiếc hộp này trở lại phòng đại tiểu thư - Một con mãng xà đen tuyền bò lên cổ của nha đầu - Mang theo cả nó nữa.Đừng động. Nó không làm hại muội đâu. Ngoan.
- Ân..
- Đừng sợ. Muội cứ như bình thường thôi
Tiểu Hương ở đằng sau cổ vũ. A Lan ở đằng xa cũng hét lên:
- Tiểu Hương tỷ,tỷ ác lắm. Cứ như bình thường là thế nào,hả? Á..đừng có động ta..
Tiểu Hương ôm bụng bật cười. Trong một khoảnh khắc,nàng chợt cảm thấy bản thân cùng A Lan vừa xong,giống y hệt những khi Đắc Kỳ bày trò chọc ghẹo nàng.A...kể từ giờ,nàng không còn giống Tiểu Hương của ngày xưa nữa rồi. Từ khi đôi song xà Tiểu Hắc - Tiểu Linh xuất hiện. Cơ thể,cảm giác càng lúc càng không thực,rất mơ hồ,cứ như lơ lửng ở trên không trung rộng lớn.
- Ưm.ư..ưm....
- A...- Tiểu Hương vỗ trán - Ta quên mất còn thiếu phu nhân và nhị tiểu thư ở đây. Thất lễ rồi. Hai huynh giúp ta thả người.Đa tạ.
- Tiểu Hương, đừng cố quá. Có gì cứ gọi chúng ta.
Một trong hai nam nhân khẽ giọng an ủi. Biết rằng đại tiểu thư ra đi là mất mát rất lớn đối với Tiểu Hương. Vì ngoài nương đã mất sớm,Tiểu Hương chỉ còn một mình đại tiểu thư là người thân cận duy nhất.
- Doãn Tiểu Hương, gan ngươi càng ngày càng lớn.Dám sai đám người hầu bẩn thỉu chạm vào người ta - An Minh Ngọc tức giận chửi rủa
- Doãn Tiểu Hương, con tiện tỳ nhà ngươi..Ta sẽ nói cha ta đánh chết ngươi rồi đuổi ngươi ra khỏi phủ. Ngươi...đừng mơ được sống... - An Minh Liên phụ họa cũng chẳng kém cạnh.
- Trước khi nói mấy lời này,không phải hai người nên để ý những câu trước các người đã từng nói về tiểu thư của ta sao? Tướng gia ở phía trên,đang nhìn hai người đấy.. Ha...
- Sao...sao cơ?
An Minh Ngọc đần người nhìn lên những bậc thềm cao. Dương Đắc Quân sắc mặt cực kì không tốt đang trân trân nhìn bà ta với đôi mắt đục ngầu đầy phẫn nộ. Không lẽ,lời con tiện tỳ Tiểu Hương toàn bộ là sự thật? Sáng nay tướng gia không lên triều mà ở chỗ của Dương Đắc Kỳ?