Dương Trường Miên thoát khỏi ôm ấp của Hàn Ngọc Nhiễm, cầm lấy lọ thủy tinh, đi tới thu hồn Tà Thần. 666 nó hối thúc tới đau đầu, nếu mà cậu không làm theo chắc nó hát cải lương cho nghe.
Hàn Ngọc Nhiễm đi theo phía sau, bảo đảm không ai quấy rầy cậu. Xong vụ này, cưới rồi động phòng được rồi, hắn rất nóng lòng.
Dương Trường Miên từng bước tiếp cận mở nắp ra, miệng bình nhắm ngay Mặc Vô Song, miệng niệm kinh. Cậu nhát lắm, so với 666 thì không oách chút nào, nghe tới Thần là sợ hãi, tay chân cũng run.
[Đừng có sợ, Chủ Thần bên mình cũng không kém.]
666: [Vừa mới gửi đồ đó, lấy ra xài đi, mau lên, Mặc Vô Song tỉnh lại giết ngược bây giờ!]
“…” Mày hay thì mày ra đây đổi chỗ với tao đi!
Dương Trường Miên lập tức lấy ra dẫn thần thảo, vẫy vẫy trước mũi Mặc Vô Song, tàn hồn của Tà Thần cũng nhấp nhô chui ra, bị bình thủy tinh hút vào.
Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm Mặc Vô Song, một tay cầm bình một tay cầm thêm cục gạch giơ lên. Chỉ cần Mặc Vô Song vừa tỉnh lại liền đập cho ngất xỉu tiếp. Quá nhiều lần bị quay xe phút chót làm cho cậu cẩn thận vạn phần.
Hàn Ngọc Nhiễm bung dù ra che mưa cho cả hai: “…” Mặc dù hơi trễ nhưng có che là được.
Bụp!
Mặc Vô Song có dấu hiệu tỉnh táo lại, Dương Trường Miên liền giơ tay lên, cho gã ăn gạch. Mặc Vô Song vừa tỉnh bị đập cho ngất xỉu lần nữa.
“…” Thảm thương gì đâu.
Lộp bộp lộp bộp!
Hàn Ngọc Nhiễm cất cây dù, rút ra kiếm, đám ma tu còn sót lại, bị sức mạnh của Tà Thần điều khiển, mò tới cứu gã. Ma khí cũng như linh khí truyền tín hiệu, Tà Thần được gọi là thế lực tà ác, vì gã có nhiều thủ đoạn ranh ma.
Hàn Ngọc Nhiễm xung phong, tiên phát chế nhân: “Ta sẽ lo bọn họ, ngươi cứ tập trung đi.”
Dương Trường Miên gật đầu, phẩy cọng linh thảo nhanh hơn, cậu còn khẩn trương còn hơn lúc bắt Địa Âm Hỏa nữa. Lúc đó chỉ cần 10 giây, lúc này lại cần thời gian gấp 10, 100 giây, 1 phút 40 giây.
Căn bản là không cùng đẳng cấp mà!
666 nó tính từng giây giùm, gấp còn hơn cậu: […30 giây, 29 nữa!]
0405: [Tà hồn của tên này đang được dán trên lệnh truy nã á, 10 triệu điểm cống hiến luôn.] Chỉ cần nộp lên là Miên Miên không cần lo sau này còn phế nữa.
Dương Trường Miên đổ mồ hôi tay cũng không dám lau, một chút nữa thôi-
“Á!”
Biến cố xảy ra quá đột nhiên, cậu còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị treo ngược lên trời rồi.
“??” Đang êm đẹp, sao cái cây này mọc ra xúc tu vậy?
[…] Biết ngay là sẽ có chuyện mà.
0405 giật bắn: [Chà, lần này là dây leo play.]
666: […Mày có thể im.]
Dương Trường Miên bị bó thằng bánh chưng, tay chân bị trói chặt, càng di chuyển, dây leo càng quấn chặt tới không thở nổi nhưng tay vẫn không dám buông cái bình ra: “…” Trời ơi cứu tui!
Do trời đang mưa, xung quanh lại là cây cố um tùm, tiếng mưa rơi lấn át cả tiếng sột soạt của đám cây loại dây leo. Chờ chúng nó bất ngờ lao ra, không né kịp.
“Trường Miên!”
Hàn Ngọc Nhiễm bị đám ma tu giữ chân, một đám nhao nhao tặng đầu người, tranh thủ thời gian cho Tà Thần làm chuyện ác.
666 uống vô viên thuốc trợ tim: [Ráng cầm cự đi kí chủ, Hàn Ngọc Nhiễm chỉ còn 22 đối thủ nữa thôi!] Đã hút được 2/3 hồn phách của Tà Thần, chỉ còn 1/3 nữa thôi mà bị phá đám. Giờ khắc này nó có chút đồng tình đám ma tu muốn hồi sinh Ma Hoàng.
“…” Chờ hắn xong chắc cậu cũng hóa bướm rồi.
Đã bị quấn thành xác ướp, Dương Trường Miên chỉ nhìn được một bên mắt, lại bị treo ngược lên giống như kén bướm, máu dồn lên não. Cứ đà này, cậu sẽ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, gọi tắt, khó thở.
Lần này là chết thật rồi.
04045 than thở: [Xin vĩnh biệt cụ…] Điểm cống hiến thì hết, thay thì bị bó, sao mà dùng món pháp khí nào nữa, ông chồng sắp cưới thì đang chơi một đấu hai mươi, biết chừng nào mới xong.
Dương Trường Miên dùng một bên mắt cố gắng nhìn về phía Hàn Ngọc Nhiễm, chỉ thấy ánh lửa đen quen thuộc đập cánh bay: “…” Pet của cậu kìa.
Cậu nhớ rồi, còn cái đó…