Dương Trường Miên đặt ki hốt ra xuống dưới chân, bản thân cậu thì ngồi chồm hổm xuống, từ hệ thống lấy ra vài cọng Hỏa Minh thảo thảy vô ki hốt rác. Cậu còn lấy ra áo khoác bông mặc dô cho bớt lạnh nếu linh hỏa đến gần nữa.
Chuẩn bị xong tất thảy, cậu liếc nhìn cục linh hỏa lần nữa, tuy rằng cậu đang đánh cược nhưng xác xuất thành công lên tới 60% lận. Linh hỏa có khôn cũng không nghĩ ra được có đồ vật gọi là bật lửa có thể lừa nó vô tròng.
Hệ thống cũng khẩn trương nhìn theo, nó hận không có thật thể có thể quay lại khoảng khắc này để kỉ niệm. Nó vỗ đầu, tuy không thể tự mình quay nhưng mà nó có thể mở chức năng ghi hình lập thể mà, góc nhìn của thượng đế có thể thấy từng mi li mét tất cả động thái của Dương Trường Miên.
Hề, làm hệ thống nhưng tâm hồn paparazzi không bao giờ ngừng!
Cậu nào biết hệ thống đang quay trộm, bây giờ sự chú ý của cậu chỉ va vào Địa Âm Hỏa thôi.
Dương Trường Miên vừa bật lửa mấy cọng linh thảo lên là y như rằng linh hỏa lao đến chỗ cậu với tốc độ bàn thờ. Cậu run tay, thảy tất cả cọng linh thảo vừa lấy ra thêm vào ki hốt, rùng mình lùi về sau ba bước, xoa cánh tay.
Dù đã mặc thêm áo ấm nhưng cái lạnh này không thể diễn tả được, không phải lạnh như mùa đông lạnh lẽo mà nó thấm vào ruột gan khiến người cồn cào.
Không hổ là Địa Âm hỏa, nó cho cậu cảm giác u ám âm trầm giống như đối diện với ma quỷ, u linh. Mặc dù cậu tin vào khoa học nhưng hơi tin quỷ thần cũng có tồn tại, chỉ hơi tin một chút thôi nhá.
Linh hỏa một hơi nhào vào đống lửa nhỏ Dương Trường Miên vừa đốt xong, nó bắt đầu mĩ mãn bắt đầu chậm rãi hấp thụ ngọn lửa kia.
Nó cũng là bị mùi lửa thơm ngon đánh thức, mấy trăm năm rồi nó chưa ăn được lửa nào tươi mới như vậy, toàn phải hấp thu uế vật, linh hồn người chết ăn đỡ đói thôi à, món chính còn có ăn được đâu.
Nó chỉ lo ăn chứ không lo chú ý tình hình xung quanh.
Ki hốt rác phát huy tác dụng của nó, định trụ linh hỏa trong vòng cái đế hốt của nó nhưng linh hỏa chưa phát hiện. Ki hốt rác sáng lên ánh sáng nhạt, bao bọc linh hỏa bên trong vòng tròn nhỏ.
Dương Trường Miên nuốt nước miếng, cầm lấy cây gắp than trên tay, chỉ cần cậu gắp cục linh hỏa này ra, thu vào hệ thống là ổn, nếu tay run nữa đường bị linh hỏa phát giác ra thì coi như xong phim, nãy giờ bận rộn coi như cho linh hỏa ăn no.
Ăn no linh hỏa không biết là nấp ở đâu ngủ mấy trăm nữa cũng nên. Đây là kết quả xấu nhất.
50/50 thôi, làm tới nước này không có lý do Dương Trường Miên lại rén ngang được.
Cậu đi lại gần ki hốt rác, khom người xuống, thò cái tay đang cầm kẹp lại gần linh hỏa, nó còn chưa phát hiện có nguy hiểm, cậu âm thầm thở ra.
Cậu nhanh tay gắp linh hỏa lên, trong 3 giây ngắn ngủi đã kẹp lên, khí lạnh từ linh hỏa toát ra làm cậu nổi da gà da vịt ớn lạnh sống lưng nhưng cậu không dám run tay hay di chuyển mải may, chân cậu không tiền đồ mà run run.
Hệ thống nuốt nước bọt theo, nó không dám ra tiếng làm kí chủ thân yêu phân tâm nên nghẹn không nói gì.
Linh hỏa phản ứng lại đây, nó hoảng loạn chuyển động nhưng lại bị kẹp cứng, nó rung thân mình muốn thoát ra ngoài.
Dương Trường Miên không ngờ sức của cục nhỏ này mạnh như vậy, cậu sắp không giữ được nữa rồi.
Cái hệ thống thu thập này có một nhược điểm là, nếu muốn thu vật phẩm mới tùy theo cấp độ của vật liệu mà nhanh chóng ứng biến cái lọ hàng mẫu để đựng. Theo như cấp bậc của hệ thống đối với linh hỏa đánh giá thì nó là bậc S rồi, cần mất 10 giây để chế tạo vật chứa mới.
Có 10 giây mà như qua vài trăm phút vậy đó, tay cậu sắp rút gân rồi.
Gương mặt thanh tú của Dương Trường Miên nhăn nhó như khỉ ăn chuối, ráng gồng hết sức bú sữa mẹ, dùng cả hai tay ghì lại cái kẹp không cho nó hở ra để linh hỏa lọt ra ngoài.
Không chờ hệ thống nhắc nhở có thể thu linh hỏa vào túi, trước mặt cậu xuất hiện dòng thông báo.
[Mẫu lọ đựng vật chứa linh hỏa-Địa Âm Hỏa đã được tái tạo xong. Xin hỏi kí chủ có muốn thu thập?]
Dương Trường Miên không chút do dự chọn đồng ý. Còn phải hỏi, tất nhiên là thu làm mình dùng rồi.
Một giây sau, linh hỏa đã bị hút đi vào một cái bình thủy tinh trong suốt vừa được hệ thống triệu hồi ra, sau đó biến mất trước mặt cậu. Trong giao diện kho đồ lại có thêm một món hàng mới tinh.
Dương Trường Miên mệt quá sức, xụi lơ ngồi xuống cạnh lều trại, cũng không lo dơ sạch gì giờ này nữa. Một đầu ngón tay cậu cũng không nhấc lên nổi nữa rồi.
Cậu nằm bẹp dí, hai bàn tay thì sưng đỏ lên, may mà không chảy máu, hụ hụ, bàn tay mềm mại của cậu nay còn đâu.
Ơn trời mình còn sống nhăn răng!