CHƯƠNG 13: QUYỀN LỰC CÓ ĐƯỢC NHỜ VŨ LỰC
Nhìn gò má quyến rũ động lòng người đang đỏ bừng của Lan Phi, Diệp Khôn chỉ muốn ngay lập tức đè nàng ấy xuống giải quyết tại chỗ, có điều, trong lòng vẫn còn đang do dự một chuyện, nên anh chỉ có thể đè xuống ham muốn, dỗ dành Lan Phi vài câu, sau đó vội vàng đi ra từ cửa sau về ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Mục Hiếu Trung ngẩng đầu quỳ thẳng lưng, hai đầu gối từ đau đớn đã trở nên mất cảm giác, mặc dù thống khổ, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là phải di chuyển.
Nhìn thấy Hoàng Thượng tới, hắn vội vàng cúi đầu: “Hoàng Thượng.”
Diệp Khôn ngồi trên ghế, nói: “Đứng dậy đi.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Mục Hiếu Trung vội vàng dập đầu tạ ơn, chậm rãi đứng dậy. Do quỳ quá lâu nên máu không được lưu thông, hai đầu gối tê cứng, nếu đứng dậy quá đột ngột thì sẽ có khả năng đứng không vững mà ngã xuống.
“Ngồi đi.” Diệp Khôn chỉ vào một chiếc ghế tựa trong góc, anh vẫn luôn quan sát Mục Hiếu Trung, cảm nhận được sự cẩn thận tỉ mỉ của hắn thì vô cùng hài lòng.
“Tạ… Hoàng Thượng.” Mục Hiếu Trung lại cung kính tạ ơn lần nữa, được Hoàng Thượng ban ghế ngồi làm hắn vừa mừng lại vừa lo.
Diệp Khôn xoa cằm, cân nhắc một lúc mới hỏi: “Thuộc hạ của ngươi có bao nhiêu người?”
Mục Hiếu Trung vội vàng trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, có ba mươi người nhưng có ba người đã bị tàn phế.”
Diệp Khôn nhíu mày: “Có vậy thôi ư? Cấm vệ quân bí mật các ngươi hẳn là phải có căn cứ chuyên để tập luyện chứ?”
“Bẩm Hoàng Thượng, hành cung huấn luyện cấm vệ quân bí mật đã bị giải tán vào hai nắm trước.” Mục Hiếu Trung thận trọng trả lời, giải tán nơi huấn luyện cấm vệ quân bí mật chẳng phải là do Hoàng Thượng hạ chỉ sao?
Hắn đang lẩm bẩm trong lòng thì thấy sắc mặt thất vọng của Hoàng Thượng, lập tức thay đổi: “Hoàng Thượng, những cấm vệ quân bí mật từng được rèn luyện phần lớn đang lưu lạc trong dân gian, thuộc hạ có thể liên lạc được khoảng chừng năm mươi, sáu mươi người.”
Diệp Khôn nghe xong thì mắt sáng lên, năm mươi, sáu mươi người, mặc dù vẫn hơi ít nhưng cũng được, có điều không biết thân thủ của bọn họ thế nào?
Anh rất muốn cho Mục Hiếu Trung giao đấu với quân lính mặc áo giáp đứng canh bên ngoài để kiểm tra võ công của hắn. Nhưng ngẫm lại thôi, trước mắt không nên lộ liễu, vẫn nên bí mật hành động thì tốt hơn.
“Mục Hiếu Trung, Trẫm không biết võ công của ngươi như thế nào? Thể hiện một chút cho Trẫm xem đi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Mục Hiếu Trung đứng lên, sau khi cúi người hành lễ thì quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại chiếc ấm sứ tuyệt đẹp trên bàn, “Hoàng Thượng, thứ cho thuộc hạ làm càn.”
Diệp Khôn khoát tay, ý bảo hắn muốn làm gì thì làm, Trẫm sẽ không trách tội.
Mục Hiếu Trung lại khom lưng hành lễ lần nữa, rồi mới đi tới bên cạnh bàn trà, các ngon tay phải khum lại, rồi chậm rãi đưa ra, khẽ vuốt vào vỏ ấm.
Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào tay của hắn, bàn tay của Mục Hiếu Trung nổi gân xanh, phóng ra lực đạo mạnh mẽ, dựa theo cách hắn vận chuyển nội lực bên trong, năm đầu ngón tay uốn lượn như vẽ trở nên đen kịt, nhiệt độ trong thư phòng đột nhiên hạ xuống, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt.
Ấm sứ nhanh chóng bị đông lạnh, nháy mắt, bên ngoài đã phủ một tầng băng mỏng màu trắng.
Cái tên này đúng là có năng lực.
Diệp Khôn cảm thấy hứng thú, con mắt mở lớn không chớp nhìn chằm chằm vào tay của Mục Hiếu Trung, trong phim kiếm hiệp và tiểu thuyết mới có võ công thần kỳ, vậy mà lúc này đây anh lại được tận mắt chứng kiến.
Mục Hiếu Trung thu tay lại, lui ra phía sau ba bước, rồi khom lưng nói: “Hoàng Thượng.”
Diệp Khôn sờ vào lớp băng mỏng bám ngoài ấm sứ, nắp ấm cũng bị đóng băng không mở ra được. Anh tò mò hỏi: “Đây là công phu gì?”
Mục Hiếu Trung cung kính trả lời, môn võ công hắn luyện là Huyền Âm nhiếp hồn trảo, đã đạt được chín phần, trong tất cả những cấm vệ bí mật được huấn luyện thì tu vi của hắn là cao nhất.
Diệp Khôn nhìn chằm chằm hắn một lúc, mới hỏi: “Mục Hiếu Trung, Trẫm có thể dùng ngươi được không?”
Sắc mặt Mục Hiếu Trung nghiêm lại, quỳ gối, ưỡn ngực lớn tiếng đáp: “Thuộc hạ tuyệt đối trung thành với Hoàng Thượng, dù có phải chết cũng không từ!”
Diệp Khôn hài lòng gật đầu: “Tốt, Trẫm tin ngươi một lần.”
Anh lấy miếng ngọc bội khắc chữ ‘Như Trẫm thân lâm’ bên hông giao cho Mục Hiếu Trung để sau khi trở về hắn có thể liên lạc được với những cấm vệ quân bí mật trong dân gian, lặng lẽ tập trung ở hoàng thành đồng thời dặn hắn chọn ra tám tên cấm vệ vừa có võ công cao vừa thông minh lanh lợi trong cung làm cận vệ.
“Thuộc hạ quyết không phụ thánh ân.” Mục Hiếu Trung lại quỳ ở giữa phòng, cung kính nhận ngọc bội mà Hoàng Thượng ban cho.
Ai mà không muốn vinh hoa phú quý, từ lúc tham gia tập huấn trong đội ngũ cấm vệ quân bí mật, hắn đã mong ngóng một ngày nào đó có thể xuất sắc hơn người, hưởng giàu sang phú quý, làm rạng rỡ tổ tông.
Năm gần đây, Hoàng Thượng ra lệnh giải tán hành cung đặc huấn cấm vệ quân bí mật khiến hắn và những người khác trong lòng nguội lạnh. Bây giờ, cơ hội đột nhiên xuất hiện, hắn đương nhiên muốn nắm lấy.
Hoàng thượng, vẫn là Hoàng Thượng đấy, có điều hành động hình như không giống với trước đây, còn về phần khác chỗ nào thì hắn cũng không thể nói ra, chỉ là trong lòng sinh ra cảm giác kì quái này.
Hắn có một loại dự cảm, chỉ cần làm xong chuyện này, ngày sau nhất định sẽ được Hoàng Thượng trọng dụng, sớm muộn cũng phất lên như diều gặp gió. Hắn nhất định phải nắm bắt thật tốt cơ hội tuyệt vời này.
“Ngươi thấy Đại học sĩ Nội các Đàm Giang Dân đại nhân thế nào? Ví dụ như con người của ông ta?”
Sau khi Mục Hiếu Trung tạ ơn xong, đang định rời đi lại nghe thấy Hoàng Thượng đột nhiên hỏi như vậy thì khẽ giật mình, chần chừ nói: “Bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ không rõ lắm về vị Đàm đại nhân này.”
Diệp Khôn phất phất tay, ra hiệu hắn có thể đi. Mục Hiếu Trung không hiểu rõ về Đàm Giang Dân cũng không có gì lạ, hắn là cấm vệ quân bí mật, bình thường đều ở trong hành cung tập huấn tu luyện võ nghệ, ít khi ra ngoài, cho nên sự việc bên ngoài cũng không rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!