Nha hoàn võ ngực ổn định hơi thở, vừa kể cho Diệp Thanh Ảnh chuyện mình nghe được vừa lấy tờ giấy ra, mặt mày đầy ý cười đưa cho Diệp Thanh Ảnh.
Dạo này Diệp Thanh Ảnh vẫn luôn lo lắng cho Giang Siêu. Nha hoàn thấy được, nên thường xuyên chú ý về chuyện của Giang Siêu.
Hôm nay nha hoàn ra ngoài, vừa lúc nghe thấy có người bàn tán về chuyện của Giang Siêu. Sau khi nghe xong, nha hoàn đã biết đại khái chuyện xảy ra vào hai ngày qua.
Đồng thời, nha hoàn còn biết mấy bài thơ do Giang Siêu làm trong hai ngày qua từ người biết chuyện.
Diệp Thanh Ảnh sốt ruột cầm tờ giấy, trên khuôn mặt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ chờ mong và vui sướng.
“Hoa đào ngoài trúc lưa thưa. Sông xuân nước ấm, vịt đùa trước tiên. Cỏ khô lau mới nhú lên. Ấy khi cá lợn dập dềnh mặt sông. Thơ hay!”
Diệp Thanh Ảnh nói với giọng điệu khâm phục. Sau đó, nàng tiếp tục xem.
“Có rượu không có bạn, một mình chuốc dưới hoa. Cất chén mời trăng sáng, mình với bóng là ba.
Trăng đã không biết uống, bóng chỉ quấn theo ta.
Tạm cùng trăng với bóng, chơi xuân cho kịp mài Ta hát, trăng bồi hồi, ta múa, bóng rối loạn.
Lúc tỉnh cùng nhau vui, say rồi đều phân tán. Gắn bó cuộc vong tình, hẹn nhau tít Vân Hán.”
“Đây là bài thơ ngươi viết cho Tô Nguyệt Nhi hả?” Nhìn tờ giấy trên tay, trên mặt Diệp Thanh Ảnh ánh lên vẻ gì đó là lạ.
Minh Nguyệt Lâu, Tô Nguyệt Nhi, Giang Siêu làm bài thơ này ở Minh Nguyệt Lâu, có “minh nguyệt có “nguyệt”, Diệp. Thanh Ảnh nghĩ nghĩ rồi cảm thấy lòng mình ê ẩm.
“Tiểu thư, bài thơ này vì có “ninh nguyệt nên tính là Giang công tử viết cho Tô Nguyệt Nhi, vậy bài thơ 'chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu' kia cũng được tính là viết cho tiểu thư đấy.”
Nha hoàn vội vàng lên tiếng, mặt mày lộ ra vẻ khinh thường.
Nghe vậy, Diệp Thanh Ảnh ngạc nhiên nhìn nha hoàn, không hiểu vì sao nha hoàn nói như vậy.
“Tiểu thư, ngươi ngâm nga bài thơ kia biết bao nhiêu lần trước mặt ta rồi. Ta nhớ trong bài thơ có một câu là 'Đứng múa với thanh ảnh”, đây chính là tên của tiêu thư đấy! Ta cảm thấy chắc chản là là Giang công tử viết cho tiểu thư” Nha hoàn nói với vẻ kiêu ngạo.
Nghe vậy, Diệp Thanh Ảnh lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên. Vậy cũng tính được hả? Lại nói, lúc Giang Siêu làm bài thơ kia, Giang Siêu còn chưa biết tên nàng nữa mà?
Hơn nữa, cái câu Đứng múa với thanh ảnh” nghe là lạ làm sao đấy. Không biết nghĩ tới chuyện gì, khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng lên.
“Con bé này, nói bậy gì vậy!” Nàng gõ nhẹ lên đầu nha hoàn, khuôn mặt đỏ hơn nữa.
Nhưng nàng nhanh chóng khôi phục lại, nhìn nha hoàn đang chu môi, hỏi với vẻ chờ mong: “Ngươi biết Giang công tử đang ở đâu không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!