Sau khi thu dọn xong chiến trường, đám người Gia Luật Thanh trên đỉnh núi đã sớm biến mất.
Thiên Lang Đẳng cảm thấy rất may mản khi mình không đích thân xuất trận, nếu làm vậy thì bây giờ chỉ sợ là bọn họ đã đi đời nhà ma.
Sau khi trải qua chuyện đèo Hàn Cốc, trùm thổ phỉ Thiên Lang Đẳng vô cùng sợ Giang Siêu.
Bây giờ bắt bọn bọn họ đi ngăn hản tiếp, bọn họ đã chẳng còn lá gan và dũng khí nữa.
Chuyện đèo Hàn Cốc bên này rất nhanh đã truyền tới tai An Ninh tứ phỉ, tất cả thổ phỉ đều sợ hãi kiêng ky.
Vốn là sau khi bọn họ có được mệnh lệnh từ Trịnh An thì đã chuẩn bị xong việc ngăn chặn Giang Siêu.
Nhưng bây giờ nếu bọn họ còn dám đi ngăn chặn Giang Siêu thì chỉ có mỗi nước đi đời nhà ma thôi.
Ngay cả thất phỉ của Châu phủ kia còn chẳng làm gì được Giang Siêu thì tứ phỉ bọn họ sao có thể đánh lại được?
Tính hết cả gia sản của bọn họ cũng chỉ có chưa tới năm nghìn binh sĩ.
Nếu mà “dâng” một vài nghìn quân kia cho Giang Siêu, thế thì bọn họ còn làm việc thế nào được nữa? Không bằng tự sát chết quách đi cho xong.
Uy danh của Giang Siêu cứ thế mà làm cho những tên thổ phỉ đó sợ đến nỗi không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà hắn, cũng dẫn theo chúng lưu dân đến khoảng giữa trưa ngày thứ chín bình an trở về thôn Kháo Sơn.
Thôn Kháo Sơn đã không giống như lúc trước từ lâu, mảnh đất ở trước thôn đó đã được xây một đoạn tường thành dài liên miên vài dặm.
Ngoại trừ những người dân trong thôn Kháo Sơn ra, tất cả những thôn dân ở gần đó cũng gia nhập hết vào việc xây dựng của thôn Kháo Sơn.
Xây gần một tháng, kỳ thật trong tình huống có cả xi măng thì xây tường thành vài dặm dài đằng đăng kia vẫn xem như là khá đơn giản.
Còn chưa kể đến lúc ấy Giang Siêu đã kể qua về chuyện này cho Tống Ninh Tuyết biết, trong điều kiện cho phép, tốt nhất là có thể xây được một bức tường thành bảo hộ thôn Kháo Sơn.
Người trong hộ thôn đội đã đạt tới một ngàn tám trắm người.
Ngoại trừ hộ thôn đội phải tham gia huấn luyện theo giờ giấc bình thường, những lúc rảnh rỗi khác đều tham dự vào việc xây dựng của thôn Kháo Sơn.
Tường thành được xây dựng hầu như là nhờ có đám người trong hộ thôn đội, bây giờ tất nhiên nên gọi là binh sĩ.
Giang Siêu đã tặng danh hiệu mới cho quân đội này, cũng sẽ dùng danh hiệu này để chiếm lấy vinh quang thuộc về chính họ.
Trận chiến đèo Hàn Cốc đã lan truyền uy danh của quân Con Cháu.
Tuy rằng lần này Giang Siêu dẫn theo có hơn mười ngàn người dân lưu lạc, mà thôn Kháo Sơn nơi nơi đều là nhà ngói, căn bản là không lo đến việc sắp xếp những người này như thế nào.
Khi nhóm lưu dân nhìn thấy tường thành cao lớn lại kiên cố của thôn Kháo Sơn kia, và với tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà lát mái bằng gạch đỏ phía sau tường thành kia, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc ra còn có vui sướng.
Bọn họ vừa nhìn đã thích nơi này. Người ở trong thôn Kháo Sơn, ít nhất cũng có khoảng hơn mười nghìn người.
Ngoại trừ người dân chính gốc của thôn Kháo Sơn, những người sống ở các thôn xung quanh cũng chuyển dần về đây, sau đó phân chia nhà cửa cho mình.
Mà thôn Kháo Sơn còn đang thay đổi, mỗi ngày thay đổi phải tốt hơn ngày hôm trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!