Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Giang Siêu, như thể muốn xem người đàn ông người Hán có y thuật siêu phàm và kiến thức kinh ngạc này sẽ mang đến cho họ điều bất ngờ gì.
Người Đông Ly thị lại không có bất ngờ gì, mọi người đều đã nhìn thấy sự xuất sắc của Giang Siêu.
Hai thị tộc còn lại đều rất muốn xem Giang công tử, người được Đông Ly thị nói là chơi nhạc cụ rất giỏi, rốt cuộc giỏi đến mức nào.
Lúc này những thiếu niên thiếu nữ kia nhanh chóng mang nhạc cụ tới.
Giang Siêu chọn một chiếc đàn sừng trâu, Đông Ly Nguyệt chọn một cái huyên.
“Giang công tử, mời ngươi...” Đông Ly Nguyệt mỉm cười nói với Giang Siêu.
Đối với những người hiểu âm nhạc, hợp tấu căn bản cũng không cần bất kỳ nhạc phổ nào. Cho dù trình diễn khúc nhạc nào, chỉ cần một lần là có thể chơi theo.
Giang Siêu mỉm cười với Đông Ly Nguyệt, liếc nhìn vâng trăng sáng trên đầu rồi chơi đàn sừng trâu. Bài hát Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi vang lên.
Sau màn dạo đầu đẹp đẽ, Giang Siêu bắt đầu cất tiếng hát.
“Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không, yêu em đến nhường nào, tình cảm của anh là chân thật, tình yêu anh dành cho em cũng là chân thật, ánh trăng nói hộ lòng anh.
Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không, yêu em bao nhiêu phần, tình cảm của anh không hề lay chuyển, tình yêu của anh là bất biến, ánh trăng nói hộ lòng anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đã khiến trái tim anh đập rộn ràng. Mối tình sâu đậm của em, anh sẽ ghi nhớ suốt đời.
Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không, yêu em bao nhiêu phần. Em thử nghĩ xem, em thử nhìn xem, ánh trăng đã nói hộ cho lòng anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đã khiến trái tim anh đập rộn ràng, ánh trăng đã nói hộ cho lòng anh...”
Khi tiếng đàn du dương của Giang Siêu vang lên, những người xung quanh có chút si mê.
Mặc dù ca khúc Giang Siêu hát khác với phong cách dân ca của bọn họ nhưng giọng hát tuyệt vời lại khiến lòng người dâng trào.
Mọi người bất giác nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, rồi lại nhìn về phía Giang Siêu.
Đông Ly Nguyệt cũng nhìn Giang Siêu với vẻ kinh ngạc, nếu như hắn không quay đầu lại nhìn nàng, thậm chí nàng còn quên mất rằng mình đang hợp tấu cùng hẳn.
Hơn nữa, khi Giang Siêu nhìn về phía nàng, hắn còn hát “Em hỏi anh yêu em sâu đậm không.”
Câu nói này khiến mặt nàng bất giác đỏ bừng, trong lòng hoảng loạn, nhưng nàng vẫn cố đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhanh chóng thổi chiếc huyên của mình.
Có sự tham gia của nàng, tiếng nhạc lại càng trở nên đẹp đế hơn, lúc này, một số thiếu nam thiếu nữ xung quanh cũng có người thử tham gia.
Bài hát Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi có giai điệu rất đơn giản, nhưng lại hấp dẫn đến mức hầu hết mọi người đều có thể ngân nga theo sau khi nghe hai hoặc ba lần.
Đối với những người thường xuyên chơi nhạc cụ thì tất nhiên đó không phải là vấn đề. Chẳng bao lâu, rất nhiều người trên công trường bắt đầu đứng lên.
Tất cả các nhạc cụ đều được chơi. Khung cảnh trở nên ấm áp và yên bình. Trong khi hát, nhiều người bắt đầu nhảy múa xung quanh đống lửa.
Lúc này bọn họ không còn bất kỳ ngăn cách giữa các thị tộc, mọi người đều thích bầu không khí hiện tại.
Rất nhiều thiếu nữ đều nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt tràn đầy tình ý. Đặc biệt là Đông Ly Thải, nhìn hắn bằng ánh mắt ngượng ngùng nhưng dũng cảm.
Trong mắt Tống Tiểu Nhã đầy sao, nàng ta không còn cách nào hình dung công tử của mình nữa, có cái gì hắn không biết không.
Ngay cả ca hát cũng giỏi như vậy. Giống như thần tiên giáng trần vậy.
Giang Siêu nhìn không khí náo nhiệt xung quanh, khóe miệng bất giác nở nụ cười, đây chính là cảnh tượng hắn mong muốn.
Chỉ cùng nhau hợp tác thôi là chưa đủ để giải quyết mâu thuẫn giữa các thị tộc trong thời gian ngắn.
Người tộc Dạ Lang có bản tính thích âm nhạc, hắn cũng chỉ thuận theo mà thôi.
Hắn cố tình chọn bản tình ca này trước, chính là để mọi người trong tộc Dạ Lang dễ dàng tiếp nhận hơn.
Xét cho cùng, tộc Dạ Lang là một dân tộc giàu tình cảm, đã có thể thấy từ bữa tiệc lửa trại tối qua.
Đúng như dự đoán, ca từ trìu mến trong bài hát này đã nhanh chóng khiến mọi người tộc Dạ Lang cảm động.
Ngay cả những người lớn tuổi của tộc Dạ Lang cũng đang hát theo.
Sau khi hát xong, thậm chí bọn họ còn cảm thấy vẫn còn chưa thỏa mãn.
Giang Siêu nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn về phía Đông Ly Nguyệt nói với vẻ hưng phấn:
“Nguyệt thiếu tộc trưởng, cô còn sức để cùng hát một bài nữa không?”
Đông Ly Nguyệt còn chưa kịp nói gì, các thiếu nam thiếu nữ tộc Dạ Lang cùng hợp tấu xung quanh đều kích động nói: “Có... Giang đại ca, chúng ta chơi một bài nữa đi... nghe hay quá, chúng ta chơi một bài hay hơn đi.”
Đông Ly Nguyệt cũng vội vàng gật đầu, lúc này nhìn nàng có chút giống với mấy thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu.
Giang Siêu thấy cảnh này, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn bắt đầu gẩy đàn và hát bài một gia đình yêu thương nhau.
“Tôi thích có ánh đèn ấm áp chờ đợi ngay khi về đến nhà. Tôi thích nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mọi người ngay khi thức dậy. Tôi thích ra ngoài, làm việc chăm chỉ vì gia đình và lý tưởng của mình. Tôi thích một gia đình, trái tim cùng hướng về một nơi.”
“Khi vui, tôi muốn chia sẻ với bạn ngay lập tức. Khi bị tổn thương, tôi sẽ nghĩ đến vòng tay ấm áp của bạn. Khi giận dữ, tôi sẽ nghĩ đến sự bao dung tuyệt vời của bạn. Khi đi du lịch, tôi sẽ mang về nhà những kỷ niệm đẹp cho bạn. Bởi vì chúng ta là một gia đình, một gia đình yêu thương nhau. Chúng ta có thể gặp nhau nếu có duyên, và có tấm lòng thì mới trân trọng nhau. Tại sao lại để mây đen che khuất đôi mắt chúng ta...”
“Bởi vì chúng ta là một gia đình, một gia đình yêu thương nhau. Chúng ta nên cùng nhau chia sẻ hạnh phúc và khó khăn. Chúng ta nên hiểu nhau và ở bên nhau để đổi lấy sự vĩnh hằng...”
Khi bài hát này được cất lên, những người xung quanh cũng hát theo, vẻ đẹp của âm nhạc và ý nghĩa của lời bài hát khiến mọi người đều phải suy nghĩ.
Dường như mọi người đều hiểu được ý nghĩ của Giang Siêu, khi nhìn những người thuộc thị tộc khác xung quanh, ánh mắt họ cũng trở nên kỳ lạ.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Không phải họ vốn là người một nhà sao? Tộc Dạ Lang! Nhưng bởi vì một số lý do nên cuối cùng bọn họ phải chia tách.
Sau ngần ấy năm, thật sự mọi người đều không muốn đoàn tụ lần nữa sao?
Chỉ là không ai có thể khiến họ quên đi mối hận thù, cũng không ai có thể khiến bọn họ thực sự buông bỏ tất cả và hợp nhất lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!