Tống Yên và Tống Chân giục ngựa xông vào trong chiến trường, nhìn thấy Giang Siêu đang cầm đao mà đứng, cùng với mấy cái thi thể không đầu ở trước người hắn, trong mắt hai huynh muội tràn đầy khiếp sợ.
Sát khí khiếp người và sát ý trên người Giang Siêu kia gần như trở thành thực thể, làm mọi người gần như không dám tới gần.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ đã đưa mắt nhìn về phía những thi thể dưới chân Giang Siêu.
Bọn họ đã nhận ra Hy Nhất và Ngột Thuật chết dưới chân Giang Siêu, tuy răng hai người này đã bị chém cụt đầu, nhưng áo giáp độc nhất vô nhị của hai người vẫn có thể chứng minh được thân phận của bọn họ.
Tống Chân cảm giác sợ hãi Giang Siêu, may mắn, và cả cảm thấy vui sướng vô bờ nữa.
Khi Tống Yên phản ứng lại chạy vội đến trước người Giang Siêu, nàng nhào vào lòng Giang Siêu, nước mắt trong mắt mang theo kích động, ôm thật chặt Giang Siêu.
Lúc trước nhìn thấy Giang Siêu bị vây quanh, trong lòng đã tuyệt vọng đến chết mất, nàng sợ người mình yêu sâu đậm sẽ xảy ra điều không may.
Giang Siêu không có mệnh hệ gì, làm lòng nàng không chỉ có niềm vui vì mất mà tìm lại được, còn có cả cảm giác may mản nữa!
“Hu hu... Chàng có việc gì hay không... có việc gì hay. không...”
Tống Yên thấp giọng lẩm bẩm hỏi Giang Siêu, thân thể nhè nhẹ run.
Giang Siêu cảm nhận được sự ôn nhu của người trong lòng ngực, sát ý nặng nề trong lòng kia giờ phút này chầm chậm tan biến mất. Hắn duỗõi tay vỗ nhẹ lưng Tống Yên, dịu dàng nói:
“Ta không có việc gì, đừng lo lắng... tất cả đều kết thúc. rồi...
Tống Yên nghe vậy, rúc đầu vào trong lòng Giang Siêu, cảm nhận được sự dịu dàng của Giang Siêu, giờ khắc này cõi lòng nàng cảm thấy vô cùng an bình.
Lúc này, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã cách đó không xa đang cưỡi ngựa đến đây, thấy Giang Siêu không có việc gì, biểu tình trên mặt các nàng rõ ràng thả lỏng.
Nhưng khi nhìn thấy Tống Yên trong lòng ngực Giang Siêu, biểu tình trên mặt các nàng rõ ràng có chút ghen ghét.
Nhưng các nàng cũng không tới quấy rầy Giang Siêu.
Lúc này Giang Siêu ôm Tống Yên lên, xoay người leo lên ngựa. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tống Chân nói: “Trở về nói cho phụ vương ngươi, Đại Triệu đã vong, nếu ông ta còn muốn xưng vương thì phải cho kỹ nên đối mặt với ta như thế nào, còn có, ta mang Yên Nhi đi! Nếu ngươi muốn gặp nàng thì tới Ninh Châu đi!”
Vị Nguyên vương Tống Tín này tuy là thương nữ nhị, nhưng cách làm của ông ta là đưa nữ nhi cho Giang Siêu làm hắn có chút tức ông ta.
Nếu đã thật sự kết phu thê với Tống Yên, Giang Siêu cũng không muốn để Tống Yên ở lại chỗ Viên Triệu quân, mặc dù là hẳn phải bá đạo một hồi, hắn cũng phải làm.
Nữ nhân của hẳn, hắn không chấp nhận được bất luận kẻ nào bắt nạt nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!