Đông Ly Ưng không quan tâm tới lời cầu xin của Trịnh Thế Dân, hắn ta và Nam Minh Chính kéo Trịnh Thế Dân tới trước mặt đám tù binh Bình Nhạc quân ở trước trận.
Hắn ta rút đao ra đặt lên cổ Trịnh Thế Dân, Trịnh Thế Dân bị doạ sững người ngay tại chỗ, tè ra đầy đất.
Trong mắt hẳn †a chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Trong khi tất cả người của Bình Nhạc Quân lại cho rằng Giang Siêu chuẩn bị giết bọn hắn, cả đám người của Bình Nhạc Quân tranh nhau liều mạng cầu xin hẳn.
Đáng tiếc, bọn chúng đã bị trói lại, có muốn phản kháng cũng không được.
Lúc này, Giang Siêu đi qua, hắn lạnh lùng nhìn về phía Bình Nhạc quân, nói.
“Cho dù các ngươi bởi gì nguyên nhân gì mà trở thành chó của người Nữ Chân, các ngươi đều đáng chết, nam nhi Hoa Hạ chúng ta sao có thể trở thành chó của bọn tặc tử?
Từ khi nào mà sống lưng của người Hoa Hạ chúng ta lại khom xuống như vậy?
Các ngươi khom lưng quỳ gối với bọn giặc ti tiện, vậy các ngươi có mặt mũi nào để đối mặt với tổ tiên Hoa Hạ chúng ta!”
“Từ xưa, bọn dị tộc này đã xâm chiếm Hoa Hạ chúng ta, mang lại rất nhiều đau khổ cho Hoa Hạ ta.
Không biết bao. nhiêu người vì bọn chúng mà gia đình tan nát? Không biết bao nhiêu người đã chết dưới lưỡi dao của bọn tặc tử?
Các ngươi có thấy phụ lòng những người đấy không?”
Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền đến tai tất cả mọi người có mặt tại đây. Tất cả Bình Nhạc quân đang sợ hãi và tuyệt vọng lập tức trở nên yên tĩnh. Gương mặt bọn hẳn hiện rõ cảm giác hổ thẹn và hối hận dày đặc.
Trịnh Thế Dân trốn ở bên kia, vẻ mặt của hẳn ta vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, hoàn toàn không nhìn ra sự hối hận và hổ thẹn của hắn ta.
Lúc này, ánh mắt của Giang Siêu nhìn sang phía Đông Ly Ưng, khẽ gật đầu.
Đông Ly Ưng rút đao ra, trong ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng của Trịnh Thế Dân, một đao chém xuống, tên tội đồ Hán gian tội ác chồng chất đó đã kết thúc một cuộc đời tội ác của mình.
Máu tươi của Trịnh Thế Dân bắn tung toé, thi thể hắn ta dần dần ngã xuống.
Những Bình Nhạc quân ở trước trận nhìn thấy cảnh này, trong mắt bọn hẳn chỉ còn lại tuyệt vọng và sợ hãi.
Nhưng vì có lời của Giang Siêu nên bọn hẳn không dám làm loạn như trước, đa số đều ngây ngốc đứng ở đó...
Giang Siêu nhìn về phía những người của Bình Nhạc quân kia, khẽ gật đầu, những người này cũng chưa phải thật sự không có thuốc chữa.
Nói ra, bọn hắn cũng vì bị Trịnh Thế Dân ép buộc nên mới không thể không bán mạng cho người Nữ Chân. Dù sao, quyền lực chân chính vẫn năm trong tay Trịnh Thế Dân và những kẻ thuộc lớp cao tầng.
Cho dù người của Bình Nhạc quân không muốn làm chó của Nữ Chân, nhưng Trịnh Thế Dân lại muốn làm chó của chúng, những người này còn có thể có cách nào chứ?
Giang Siêu hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng nói tiếp:
“Nhưng niệm tình có lẽ chính các ngươi cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta có thể tha cho các ngươi một mạng!
Nhưng nếu có kẻ nào muốn đi theo con đường của Trịnh Thế Dân, vậy Trịnh Thế Dân chính là kết cục của các ngươi...”
Sau khi Giang Siêu nói xong câu cuối cùng, tất cả người của Bình Nhạc quân đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng sự hổ thẹn và áy náy trong mắt bọn hắn lại càng dày đặc.
Việc còn lại chính là đưa những tù binh này về cải tạo. Việc phát triển của Ninh châu phủ cần có nhân lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!