Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang - Kim Phi

 “Chỉ có một cái phương trận, cho dù thế nào đều là kẻ thù trên lưng. Chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có một con đường để đi thôi”.  

 

Kim Phi ngẩng đầu nhìn ngọn đồi bên trái Thanh Thủy Cốc: “Từ Kiêu, hành động theo kế hoạch, ta sẽ yểm trợ cho ngươi”.  

 

“Rõ!”  

 

Từ Kiêu lập tức gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.  

 

Số lượng binh lính Thiết Lâm Quân bên cạnh Kim Phi càng lúc càng ít đi, cuối cùng chỉ còn lại phương trận, vừa ngăn cản tù nhân Đảng Hạng, vừa tiếp cận ngọn đồi bên trái.  

 

Tiếng vó ngựa bên phía Thanh Thủy Cốc càng lúc càng gần, phương trận cũng đã tới gần chân núi.  

 

Thấy phương trận sắp bị đám kỵ binh Đảng Hạng theo sau bao vây, Kim Phi liền ra lệnh, binh lính lập tức vứt bỏ cọc tre, quay đầu chạy vào trong núi.  

 

Ngọn núi tuy không cao nhưng khắp nơi toàn là rừng cây, vách núi cheo leo, ngựa chiến cũng không thể đi lên được.  

 

Tù nhân Đảng Hạng sợ Thiết Lâm Quân gài bẫy, đuổi đến chân núi thì dừng lại.  

 

“Trác Bản, ngươi không sao thật tốt”.  

 

Lý Kế Khuê dẫn theo người đuổi tới, nhìn thấy người chỉ huy của tù nhân Đảng Hạng, kích động chạy tới ôm một cái.  

 

Nơi nào có người thì nơi đó sẽ có giang hồ, Đại Khang triều đường có tranh chấp chính trị, Đảng Hạng triều đường cũng vậy.  

 

Trác Bản là một trợ thủ có năng lực nhất dưới trướng Lý Kế Khuê.  

 

Trận chiến vừa rồi là trận chiến đầu tiên người Đảng Hạng chinh chiến phương Nam, là một cơ hội rất tốt để lập công.  

 

Lý Kế Khuê ban đầu muốn sắp xếp Trác Bản là tổng chỉ huy, nhưng đáng tiếc gia tộc Dã Lợi âm thầm quan hệ với bên Binh Bộ Đảng Hạng, tổng chỉ huy đã biến thành Dã Lợi Hùng.  

 

Nhưng không ngờ rằng Dã Lợi Hùng lại bị Thiết Lâm Quân bắn chết trong trận chiến, còn Trác Bản lại may mắn sống sót.  

 

“Đại soái, Trác Bản vô dụng, khiến ngài mất mặt, khiến kỵ binh Đảng Hạng mất mặt rồi!”  

 

Trác Bản quỳ một gối xuống, cúi đầu núi: “Xin ngài hãy chém đầu thần đi!”  

 

“Sự thất bại trong trận chiến vừa rồi là tội đồ chiến tranh, đổi thành ai khi gặp tình cảnh như vậy cũng đều sẽ ôm hận”.  

 

Lý Kế Khuê nhớ lại cách mua chuộc lòng người mà trợ tá đã nói với hắn, vỗ vai Trác Bản, an ủi: “Hơn nữa, không phải ngươi đã chiếm được đại doanh của Thiết Lâm Quân rồi sao? Thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta!”  

 

“Nhưng chủ lực của Thiết Lâm Quân đã chạy vào bên trong núi. Thần sợ rằng có bẫy, không đuổi theo vào bên trong”.  

Trác Bản nhìn ngọn núi nhỏ phía trước, tiếc nuối nói.  

 

“Ngươi làm rất đúng, Thiết Lâm Quân xảo quyệt như cáo, trời lại tối như vậy, kỵ binh của chúng ta không tiện đường núi, không cần phải đuổi theo vào bên trong”.  

 

Lý Kế Khuê nói: “Ta đã sắp xếp người bao vây chặt ngọn núi này rồi, bọn chúng không chạy thoát được đâu!”.  

image

Nhấn Mở Bình Luận