Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ông Triệu đó chính là Kim Phi điên rồi.
Nhưng nghĩ tới phong thái cùng với biểu hiện của Kim Phi, ông Triệu đột nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm.
“Ngài đã chuẩn bị sẵn lương thực trên núi rồi à?”
Ông Triệu ngập ngừng hỏi.
Mấy ngày trước ông ta từng thấy Chung Ngũ dẫn người vác theo lương thực rời khỏi doanh trại, khi đó không chú ý. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vận chuyển lương thực lên núi.
Nếu như vậy, cho thấy Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui lên núi rồi.
“Đúng vậy”.
Kim Phi không phủ nhận.
“Ăn được trong bao lâu?”
“Ăn tiết kiệm thì đủ cho 600 người chúng ta ăn trong hai tháng”.
“Xem ra ngài đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi nhỉ”.
Ông Triệu nghĩ ra gì đó, hỏi: “Thanh tre và khiên cũng là ngài cố ý để đám người Đảng Hạng đốt hết đi sao?”
Kim Phi mỉm cười, không phủ nhận.
“Thế là, ngài đã biết chuyện tù nhân Đảng Hạng sẽ tấn công trại từ sớm rồi, nhưng không thực sự ngăn cản chủ lực của bọn chúng mà cố ý dụ chúng vào bên trong Thanh Thủy Cốc, đúng không?”
Ông Triệu lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện: “Ta không biết ngài có kế hoạch gì, cũng không biết vì sao ngài lại tự tin như vậy, nhưng ta đề nghị ngài ngãy thắp thêm nhiều ngọn đuốc trên đỉnh núi, như vậy có thể lừa được người Đảng Hạng”.
“Có lý, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?”
Kim Phi lập tức bố trí thắp thêm nhiều ngọn đuốc, tạo ra giả tưởng rằng toàn bộ Thiết Lâm Quân đều đang bị mắc kẹt trên đỉnh núi”.
Trời dần sáng, những kẻ bại trận Trương Khải Uy và trợ tá của mình quay trở về thành Vị Châu.
“Ngươi nói cái gì? Thanh Thủy Cốc thất thủ, Thiết Lâm Quân trốn vào trong núi Thanh Thủy?”
Phạm tướng quân đang ăn sáng thì nghe được tin này, suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
“Trương Khải Uy đâu, bảo hắn cút ra đây gặp ta”.
Vốn dĩ đang là cục diện có lợi, bởi vì tên này mà khiến cho mọi sự tan tành.
Lần này Phạm tướng quân thực sự nổi điên rồi.
“Bẩm đại soái, Trương Khải Uy nói bị thương, không vào thành, trực tiếp dắt người về Biện Kinh rồi”.
“Trương Khải Uy này là sợ hãi bỏ chạy!”