“Hầu gia, có việc gì, ngài nói với thần, thần đi làm là được rồi”.
Lưu Dương nói: “Nếu như ngài đi rồi, Phạm tướng quân tới tìm ngài thì phải làm sao? Hơn nữa, núi Khôi Lang không gần, sức khỏe của ngài...”
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị Khánh Hoài cắt ngang: “Lẽ nào ngươi tới Tương Tác Doanh, lời ta nói đã không còn tác dụng rồi sao?”
“Hầu gia, thần không có ý đó”.
“Vậy thì tuân theo mệnh lệnh, cùng ta tới núi Khôi Lang”.
“Rõ!”
Lưu Dương không còn cách nào khác đành phải cúi đầu nhận lệnh.
“Nếu như Phạm tướng quân tới tìm ta, ngươi hãy đưa bức thư này cho ông ấy”.
Khánh Hoài để lại một bức thư cho lính canh cửa, sau đó dắt Lưu Dương rời đi từ mật đạo.
Lúc này trời đã tốt, hai người tranh thủ thời gian, vội tới núi Khôi Lang trong đêm.
Vì bị thương, Khánh Hoài không thể đi nhanh được, mãi cho đến khi trời sáng mới tới được điểm đích.
Mà lúc này, Kim Phi vẫn như mọi ngày, lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn về phía Nam.
Khoảng tám giờ sáng, hướng sáu dặm về phía nam, hai luồng khói đột nhiên xuất hiện.
Kim Phi sắc mặt vẫn luôn vô cảm lúc này lập tức đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng.
Đây là tín hiệu giữa y và Từ Kiêu.
“Chung Ngũ, Chung Ngũ!”
Kim Phi nhảy xuống: “Gọi hết cung thủ hạng nặng tới đây cho ta, nói với bọn họ, có việc làm rồi!”
“Rõ!”
Mặc dù Chung Ngũ không biết lời Kim Phi nói có nghĩa gì nhưng vẫn lập tức đi gọi người.
Trong Thanh Thủy Cốc, một đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng đang hộ tống những chiếc xe chở lương thực đi qua.