"Hạ Nhi, con bé nhà ta năm sau mười sáu rồi, cô nhận nó làm thiếp của Phi ca được không? Cô yên tâm, con bé nhà ta cần cù lắm, nhất định sẽ hầu hạ cô và Phi ca thật tốt".
"Nhị đại nương, bà đừng có vớ vẩn, Phi ca mà muốn nạp thiếp, Đông Đông cô nương nhất định sẽ là sự lựa chọn đầu tiên".
"Phi ca có bản lĩnh như vậy, nạp mấy thiếp thì có gì đâu?"
"Cho dù có nạp mấy thiếp, con bé nhà bà gầy như cái mõ, Phi ca sao có thể thích chứ?"
"Bà thì biết gì, Tiểu Nga lúc trước cũng gầy, bây giờ ăn uống được, chẳng phải cũng trở thành một tiểu mỹ nhân sao? Con bé nhà ta mà được chăm sóc tốt nhất định cũng không kém".
"Con bé nhà bà có nuôi thêm mấy năm nữa cũng không bằng cháu ta, vợ Kim Phi à, Phi ca mà muốn nạp thiếp, cô bảo y đến nhà ta, nhà ta có ba cậu con trai năm đứa con gái, y tùy ý lựa chọn".
"Bà Cửu, bà thôi đi thì hơn, cháu gái bà còn chưa được mười tuổi đâu".
"Chưa được mười tuổi thì đem về nuôi chứ sao, còn giúp nhà người ta làm việc".
...
Một đám phụ nữ bàn tán muốn giới thiệu con gái nhà họ với Quan Hạ Nhi.
Nếu như là ngày thường, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ lịch sự đáp mấy câu, nhưng nếu là bây giờ cô hoàn toàn không nghe họ đang nói gì, trong mắt chỉ có Kim Phi đang cưỡi ngựa.
Trong mắt cô, Kim Phi là chỗ dựa duy nhất.
Từ khi Kim Phi rời khỏi, cô luôn cảm thấy trống rỗng, không cảm thấy bình yên nổi.
Cho đến bây giờ, tận mắt nhìn thấy Kim Phi càng ngày càng gần, Quan Hạ Nhi mới cảm thấy yên tâm.
Cô rất muốn xông đến ôm lấy người đàn ông kia, nhưng xung quanh đông người quá, Quan Hạ Nhi chỉ có thể kìm lại ý định này.
Tiểu Nga không quan tâm nhiều, nhìn thấy Kim Phi xuống ngựa, lập tức xông vào lòng Kim Phi, ôm lấy cổ y, thân mật làm nũng:
"Anh rể, huynh đi lâu thế, muội nhớ huynh chết mất! Huynh có nhớ muội không?"
"Ha ha, huynh cũng nhớ Tiểu Nga lắm".
Kim Phi vỗ lưng Tiểu Nga: "Thả tay ra nào, muội ôm ta nghẹt thở mất".
"Anh rể, muội muốn cưỡi ngựa".
Tiểu Nga hào hứng chỉ vào con chiến mã.
"Được rồi, cưỡi ngựa".
Kim Phi cười ôm Tiểu Nga lên lưng ngựa.
Tiểu Nga ôm chặt yên ngựa, vui đến mức mặt mày hớn hở.