Quan Hạ Nhi chỉ đành làm nũng cầu xin Kim Phi giúp đỡ.
Vợ cầu cứu, Kim Phi đương nhiên không thể mặc kệ, y vỗ một phát lên đầu Nhuận Nương, đùa nói: "Còn đùa nương tử của ta nữa, cẩn thận ta xử lý cô!"
Nhuận Nương mặc dù đã thành thân với Tạ Quang, nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sao chịu được chuyện này.
Cô ấy mặt đỏ bừng giống Quan Hạ Nhi, kéo tay Quan Hạ Nhi nói: "Hạ Nhi tỷ, tỷ chắc quản Phong ca gì cả!"
"Được", Quan Hạ Nhi vén tay áo: "Tướng công, nào, vác Nhuận Nương về, xử lý muội ấy".
Nói xong liền duỗi tay ôm lấy Nhuận Nương.
Khiến Nhuận Nương sợ đến mức trốn sau đống củi.
Kim Phi đen mặt.
Y phát hiện ra, Quan Hạ Nhi thực sự rất muốn nạp thiếp cho mình.
Không mai mối được Đường Đông Đông cho mình, lại nhắm đến Nhuận Nương.
Ban nãy còn xấu hổ không dám gặp ai, nhưng nói đến chuyện này lập tức biến thành lưu manh.
Kim Phi tin, chỉ cần mình gật đầu, Quan Hạ Nhi sẽ thực sự vác Nhuận Nương về nhà.
"Được rồi, đừng gây chuyện nữa".
Kim Phi đau đầu kéo Quan Hạ Nhi lại.
Y biết, Quan Hạ Nhi muốn y nạp thiếp vì thiếu cảm giác an toàn kèm theo tự ti.
Trong thời phong kiến, tình huống này cũng rất hay xảy ra.
Đặc biệt là trong gia đình lớn, một số phu nhân, hầu hạ chồng lâu năm nên xuống sắc, không muốn hầu hạ chồng nữa, nên tìm thú vui mới cho chồng, từ đó đạt được sủng ái.
Kim Phi biết đây là một vấn đề, nhưng xã hội phong kiến Đại Khang chính là như vậy.
Cho dù là đàn ông hay đàn bà đều cho rằng chủ động cho chồng cưới vợ bé mới là thể hiện khí chất của phu nhân, bằng không chính là loại đàn bà chua ngoa, hay ghen ghét.
Quan Hạ Nhi từ nhỏ đã phải tiếp thu tư tưởng này, nhất thời khó thay đổi.
"Được rồi, đừng làm ồn nữa, Nhuận Nương, đưa cho ta ít mỡ lợn nào".
Kim Phi cười kéo Quan Hạ Nhi, nói.
"Phi ca cần mỡ lợn làm gì?"
Nhuận Nương hiếu kỳ hỏi.