Lúc này Kim Phi mới cùng Trương Lương và Khánh Mộ Lam tiến vào.
Tên đứng đầu bị ấn vào tường thành, nhìn thấy Kim Phi, tròng mắt không khỏi co rút :"Tại sao lại là ngươi?"
Đến ban nãy, tên trùm vẫn còn đang buồn bực, không biết người tấn công họ là ai.
Hắn tưởng là binh phủ, hoặc là những tên thổ phỉ khác, chứ chưa từng nghĩ đến là Kim Phi.
Theo như hắn thấy, Kim Phi bây giờ nhất định đã bị đại đương gia giết chết rồi, sao có thể xuất hiện ở đây?
Chẳng nhẽ Kim Phi muốn đến núi Thiết Quán nhận tội, đầu hàng với đại đương gia?
"Ồ, là người quen nè!"
Kim Phi cười nhìn tên đứng đầu.
"Kim Phi, ta nói cho ngươi biết, đại đương gia mang người đến làng tây Hà rồi, ngươi mau thả ta ra, nếu không sau khi đại đương gia quay lại, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Tên đứng đầu vẫn ôm chút hy vọng, trợn mắt hét lớn.
"Đại đương gia của ngươi không về được đâu".
Kim Phi cười rút một thẻ gỗ quơ trước mắt tên đứng đầu: "Sau này ta sẽ là đại đương gia núi Thiết Quán".
Tên đứng đầu nhìn tấm thẻ gỗ, chút hy vọng cuối cùng trong tim cũng tan biến.
Tròng mắt hắn đảo quanh, quỳ xuống đất.
"Tiểu nhân Thuyên Tử dập đầu trước đại đương gia! Đại đương gia, tiểu nhân biết bảo bối Lưu Giang giấu ở đâu, mong Đại Đương gia cho ta một con đường sống!"
"Bảo bối của Lưu Giang?"
Kim Phi không kìm được hơi động lòng.
Thổ phỉ núi Thiết Quán chiếm cứ địa bàn biên giới quận Kim Xuyên nhiều năm, hàng năm thu một lượng cống nạp không hề nhỏ.
Mặc dù phải biếu cho Chu sư gia một phần, nhưng thổ phỉ giữ lại phần nhiều.
Huống chi thổ phỉ không chỉ lấy đồ cống nạp, mà còn mở mấy sòng bạc chui, có lúc còn bắt cóc hoặc là cướp bóc phú thương, có vô vàn cách kiếm tiền, cho dù là trắng hay đen, chỉ cần kiếm được tiền là sẽ làm.
Có lúc lượng tiền chúng kiếm được còn nhiều hơn chỗ hàng cống nạp.
Một phần lớn tiền dùng để đưa cho Chu sư gia, ngoại trừ ban thưởng cho một số tên thủ phỉ đứng đầu, chỗ còn lại đều rơi vào tay Lưu Giang.
Cho dù là Kim Phi, cũng đoán được Lưu Giang tích lũy được bao nhiêu.
"Mang ta đi xem".
Kim Phi bảo cựu binh cởi trói cho Thuyên Tử.