“Hầu Tử, có nhận thấy điều gì bất thường không?”
Kim Phi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
“Ta đang định nói đây”, Hầu Tử nói: “Trước đây ta đi phi tiêu với bạn, từng thấy thổ phỉ dốc Dã Cẩu, khi đó bọn chúng ăn mặc rách rưới, vũ khí thô sơ các loại, bảy tám người đến dao cũng không có, còn cầm gậy gỗ”.
“Nhưng hôm nay khi ta tới đó, bọn chúng đều đã đổi hết thành trường đao mới tinh, đại đương gia và nhị đương gia còn có một bộ áo giáp”.
“Ngoài ra, ta còn thấy hơn chục cây cung và hàng chục bó mũi tên trong nhà kho của bọn chúng”.
“Chẳng trách thổ phỉ dốc Dã Cẩu chỉ có hơn ba mươi tên mà dám huênh hoang như vậy, thì ra có người chống lưng cho bọn chúng”.
Trịnh Phương phẫn nộ nói: “Xem ra đại lão gia của huyện phủ đã nhắm vào địa bàn núi Thiết Quán rồi”.
Mấy năm nay chỉ cần có tiền thì sẽ có người, giống như đội cựu binh dưới trướng Kim Phi vậy.
Chỉ cần chấp nhận bỏ tiền thì sẽ có người chấp nhận bán mạng.
“Bây giờ thổ phỉ núi Thiết Quán đã không còn nữa, chỉ cần bỏ chút tiền giúp thổ phỉ trang bị vũ khí, chiêu mộ người, đợi sau khi bọn chúng lớn mạnh thì có thể thu hoạch lương thực, đây là một công việc kinh doanh béo bở, đám đại lão gia đó không động lòng mới lạ”.
Trương Lương nói: “Chỉ là không biết đại lão gia nào đã ra tay thôi”.
“Tiên sinh, chúng ta nên làm thế nào?”
Trịnh Phương nhìn Kim Phi.
“Thổ phỉ dốc Dã Cẩu rõ ràng đang muốn do thám giới hạn của chúng ta, nếu như chúng ta phớt lờ chúng, bọn chúng nhất định sẽ càng lúc càng quá đáng”.
Kim Phi nghĩ một chút, lạnh lùng nói: “Dám thách thức chúng ta, diệt hết! Cho dù phía sau là ai, chỉ cần lộ đầu ra liền chém, coi như là cho mọi người luyện binh!”
“Đúng, dù sao chúng cũng là thổ phỉ, cho dù giết hết bọn chúng, chúng ta cũng có lý!”
Khánh Mộ Lam nắm chặt tay: “Tiên sinh, bây giờ có thể đồng ý cho ta đi tới dốc Dã Cẩu chưa?”
Đại Khang nữ nhiều nam ít, lý do Kim Phi hết lòng ủng hộ Khánh Mộ Lam thành lập một đội binh lính nữ là vì muốn sử dụng họ trong tương lai.
Thực chiến là cách duy nhất để kiểm tra một binh lính, có thể đánh được không thì phải thông qua chiến đấu thực sự mới biết được.
Kim Phi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Được”.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Khánh Mộ Lam phấn khích đứng dậy rời đi.
“Trời đã tối rồi, ngày mai hãy đi”.
Trịnh Phương đứng dậy hét.
“Đây là trận chiến đầu tiên của bọn ta, ta phải quay về chuẩn bị thật kỹ”.
Khánh Mộ Lam gọi A Mai, kích động xuống núi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!