Chỉ là binh đào ngũ bình thường sẽ không dám tập hợp lại với nhau, nếu không sẽ dễ bị quân đội vây bắt, cho nên đám binh đào ngũ dám công kích vào núi Miêu Miêu, căn bản đều bị giết.
"Lão Ngũ, tập hợp người của ông lại, đi báo thù cho ông hai!"
Ông cả giận dữ rống lên: "Nhanh lên, đừng để đám binh đào ngũ này chạy mất!"
Mặc kệ việc bình thường không vừa mắt với ông hai, ông hai chết rồi, nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai.
Keng! Keng! Keng!
Hang ổ của đám thổ phỉ vang lên tiếng chiêng chói tai.
Ngay sau đó, hàng chục tên thổ phỉ đã tập hợp, xuống núi cùng ông cả.
Mọi người đều cầm dao rựa, giáo mác và các loại vũ khí khác trên tay.
Chẳng bao lâu, họ đến nơi ông hai bị giết.
Xác của hai thành viên bị vứt bên đường như chó chết, thân thể của họ đã bị lột sạch.
Nhưng không thấy đám binh đào ngũ kia đâu.
"Chúng đâu?"
Ông cả nắm lấy cổ áo gã thấp bé và hỏi.
"Ta cũng không biết!"
Gã thấp bé rụt cổ: "Có lẽ đã chạy mất..."
"Lục soát, xem chúng chạy đâu rồi!"
Ông cả vừa vung tay lên, hàng chục tên thổ phỉ chia thành bốn đội, mỗi đội tìm kiếm một hướng, cố gắng xem xét dấu vết của những kẻ đào ngũ từ những dấu chân trên mặt đất.
Vào lúc này, có âm thanh đột ngột từ rừng cây xung quanh vang lên.
Viu viu ...
Ông cả và các thủ lĩnh của bốn đội đều bị mũi tên bắn ngã ra đất!
"Đứng yên cho ông, kẻ nào động thủ sẽ bị bắn chết!"
Có tiếng hét lớn từ rừng cây đằng xa.
Bọn thổ phỉ đều giật mình, một số đứng tại chỗ chết lặng, một số ôm đầu bỏ chạy, một số nhanh chân tìm chỗ trốn.
Đây chính là điểm mai phục mà Khánh Hoài đã cố tình chọn, xung quanh đều là đất bằng, đừng nói là hòn đá, ngay cả gốc cây còn không có, không hề có chỗ trốn.
Vút vút! ...
Sáu người nữa ngã xuống đất, tất cả đều muốn chạy trốn.
"Ta nói lại lần nữa, đứng im không được nhúc nhích, ai nhúc nhích sẽ chết!"
Từ trong rừng, tiếng hét của Chung Ngũ lại vang lên.