Và thuế cống thì chỉ gõ đầu dân chứ còn ai.
Trong những năm gần đây, người Đảng Hạng và người Khiết Đan yêu cầu triều cống hàng năm ngày càng nhiều, và các loại thuế mà dân thường phải gánh chịu ngày càng nặng nề.
Có lệnh bài của Khánh Hoài mở đường, cả nhóm tiến vào thành Vị Châu một cách suôn sẻ.
Thậm chí không có một cửa hàng nào mở trên đường, thỉnh thoảng có người qua lại, nhưng họ cũng vội vã.
Thỉnh thoảng có một hai binh sĩ lao qua để thay quân trên bức tường thành.
Khánh Hoài từng đóng quân ở biên giới bên ngoài thành Vị Châu hơn một năm, cũng có một ngôi nhà ở thành Vị Châu.
Ngôi nhà này được cho là do một doanh nhân giàu có xây dựng, trước khi người Đảng Hạng bắt đầu xâm chiếm Đại Khang, doanh nhân giàu có đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ làm ăn với người Đảng Hạng. Ngôi nhà không nhỏ hơn biệt viện Khánh Phong là bao.
Lần đầu tiên người Đảng Hạng chiếm được thành Vị Châu, trong nhà không có người nào chạy thoát, bọn họ bị giết sạch sẽ, ngôi nhà bị chính quyền lấy đi, sau đó giao cho Khánh Hoài.
Ngôi nhà tuy rộng nhưng còn vắng vẻ hơn cả biệt viện Khánh Phong, ngoài một người gác cổng già ra, thậm chí còn không có lấy một người hầu.
Khánh Hoài đặt hành lý xuống và đưa Chung Ngũ đến phủ thành chủ, chạng vạng tối mới trở về với vẻ mặt rất khó coi.
Ngay khi quay lại, y đã nhờ Chung Ngũ gọi Kim Phi đến thư phòng.
"Tiên sinh ngồi đi".
Khánh Hoài đang đứng trước một tấm bản đồ, cau mày.
Nhìn thấy Kim Phi bước vào, hắn cố nặn ra một nụ cười và chào Kim Phi.
“Chuyện điều lệnh không diễn ra tốt đẹp sao?”, Kim Phi hỏi.
“Không, lệnh điều chuyển Bôn Kinh vẫn chưa được gửi tới”, Khánh Hoài xoa lông mày: “Là chuyện của Thiết Lâm Quân”.
"Thiết Lâm Quân làm sao?"
"Hà Minh Khâm, tên khốn đó, Thiết Lâm Quân đang đóng ở Thanh Thủy Cốc. Nếu người Đảng Hạng đánh đến, thứ đầu tiên chúng muốn đánh sẽ là Thiết Lâm Quân!"
Khánh Hoài đập mạnh vào tấm bản đồ một cú đấm cáu kỉnh: "Ta tưởng rằng vẫn còn thời gian, nhưng hôm nay Phạm tướng quân nói với ta rằng đội quân của người Đảng Hạng sắp được tập hợp, họ có thể tấn công bất cứ lúc nào, ta thậm chí còn không có thời gian để điều chỉnh chiến thuật của mình".
"Có thể thay thế Thiết Lâm Quân không?"
Kim Phi cau mày khi nghe những lời đó.
Y không liên quan gì đến Thiết Lâm Quân, y đến Vị Châu chỉ là vì muốn đánh bóng tên tuổi, hoàn toàn không muốn nộp mạng cho đám người Đảng Hạng.
"Không thể nào, đây là trận chiến đầu tiên với người Đảng Hạng. Dù Thiết Lâm Quân có bị quét sạch, cũng không được bỏ quân tháo chạy. Nếu không, nhuệ khí sẽ tiêu tan, những trận chiến sau đó sẽ không thể đánh được nữa".