Lúc này Đường Tiểu Bắc cuối cùng đã biết, thổ phỉ dưới chân núi vì sao lại loạn cào cào rồi.
Người bình thường đột nhiên mất đi ánh sáng sẽ cảm thấy hoảng loạn một cách mất tự chủ, thậm chí có thể mất thăng bằng do mất thị lực đột ngột.
Vô thức muốn nắm lấy thứ gì đó để tăng cảm giác an toàn bên trong cơ thể.
Bây giờ Đường Tiểu Bắc chính là như vậy, nắm lấy cánh tay của Quan Hạ Nhi ở bên cạnh, sống chết không chịu buông tay.
“Tiểu Bắc, muội làm sao vậy?”
Quan Hạ Nhi thấy Đường Tiểu Bắc sờ mó loạn xạ, giống như đám thổ phỉ bên dưới, cô sợ hãi tái nhợt mặt.
Kim Phi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tiểu Bắc, sắc mặt lập tức thay đổi, vươn tay nắm lấy bàn tay của cô ấy.
Cảm nhận được hơi ấm truyền tới, Đường Tiểu Bắc đang hoảng loạn không biết làm gì, cuối cùng cũng yên tâm trở lại.
Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Tiểu Bắc, vừa rồi không phải nhìn trộm đạn chớp sáng rồi đấy chứ?”
“Người ta tò mò mà...”
Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, ngại ngùng trả lời.
“Tò mò hại chết mèo, đã nói là không được nhìn rồi, muội còn nhìn trộm, lần này biết sợ chưa?”
Kim Phi vô thức giơ một tay lên định tát cho Đường Tiểu Bắc một cái.
Nhưng thấy cô ấy nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng đáng thương liền thu tay lại.
“Tướng công, sau này thiếp không phải sẽ bị mù chứ?”
Đường Tiểu Bắc có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, không đâu, cùng lắm thì nghỉ ngơi ở nhà vài ngày là được”.
Kim Phi dở khóc dở cười kéo cô ấy dậy.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Đường Tiểu Bắc cuối cùng mới yên tâm.
“Thực sự không nhìn thấy chút gì ư?”
Khánh Mộ Lam thực chất cũng vô cùng kỳ lạ, chỉ là cô ấy chịu được, không ngẩng lên nhìn, muốn quay về nghiên cứu thử xem.
Ai ngờ Đường Tiểu Bắc lại giúp cô ấy một tay rồi.
Việc này khiến cho Đường Tiểu Bắc vui chết đi được, vươn tay ra trước mặt Đường Tiểu Bắc lắc lắc, thấy Đường Tiểu Bắc không có phản ứng gì, lại giơ ngón tay ra, làm động tác chọc vào mắt.
Đường Tiểu Bắc vẫn không có chút phản ứng gì.
“Này, cô làm gì thế, Tiểu Bắc không nhìn thấy gì, nhỡ tự nhiên bước lên trước một bước, cô sẽ thực sự làm người ta mù đấy”.
Kim Phi hậm hực vỗ vào bả vai của Khánh Mộ Lam.
“Tướng công, Mộ Lam tỷ đang làm gì vậy?”
Đường Tiểu Bắc vội vàng hỏi.
“Còn làm gì được nữa, định nhân lúc muội không nhìn thấy, chọc ngón tay vào mắt muội đấy”, Kim Phi đáp.
“Cái gì?”
Đường Tiểu Bắc vô thức nhắm mắt lại, đồng thời lùi lại phía sau.