Lần thứ hai ra ngoài, người lái buôn tăng số hàng lên bốn kiện mà lạc đà vẫn đi đều nên đến lần thứ ba ra ngoài, người lái buôn lại chất thêm hai kiện cho lạc đà.
Khi hàng được chất thêm tám kiện, con lạc đà đã rất mệt, nhưng nó vẫn kiên trì không gục ngã.
Người lái buôn cũng thấy con lạc đà đã rất mệt, nhưng nghĩ rằng tám bao đã vác được, có thêm nửa bao cũng không sao đâu, thế là lại bắt lạc đà vác thêm nửa bao nữa.
Con lạc đà cũng rất biết điều, nghiến răng vác theo gánh nặng tám kiện rưỡi, bước đi khó khăn. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa kho, một cọng rơm rơi trên đống hàng.
Vốn dĩ con lạc đà đã đến cực hạn, cuối cùng không thể chịu đựng được, nó ngã xuống đất, không thể đứng dậy nữa".
Khánh Mộ Lam hiển nhiên hiểu ý của Kim Phi, cô ấy tỏ vẻ trầm ngâm: "Tiên sinh, ý của ngài là việc tăng thuế này sẽ là cọng rơm đè chết con lạc đà sao?"
“Ta nghĩ rất có khả năng, vì lần tăng thuế lần này khác với những năm trước”.
Kim Phi nói: "Bây giờ, từ chỗ của các cựu binh xuất ngũ, rất nhiều người dân đều biết tin Thiết Lâm Quân năm nay đánh thắng trận, tiêu diệt đám giặc Đảng Hạng. Mọi người dân đều mong chờ giảm thuế, kết quả triều đình không những không giảm mà lại còn tăng thuế, lỗ hổng tâm lý trong đó là rất lớn, nó sẽ khiến dân chúng hoàn toàn thất vọng với triều đình.
Lúc đầu, mọi người có thể còn sợ sự trừng phạt giết hết chín đời trong dòng tộc nên lựa chọn đi lưu lạc, nhưng khi chín đời trong dòng tộc cũng không thể sống tiếp thì người dân còn sợ gì nữa chứ?"
"Vậy phải làm sao?"
Khánh Mộ Lam toát mồ hôi lạnh trước những lời nói của Kim Phi.
Có người dân tạo phản, chứng tỏ một triều đại đã mục nát đến cực điểm.
Kẻ thù mạnh rình rập quanh biên giới, nếu người dân còn tạo phản thì gần như gióng lên hồi chuông báo tử cho sự sụp đổ của Đại Khang.
"Rất đơn giản, bảo triều đình rút lại sắc lệnh là được”.
Kim Phi hờ hững đáp.
"Không thể nào, sao triều đình có thể thu hồi sắc lệnh đã công bố với thiên hạ được chứ? Như vậy mặt mũi của Bệ hạ và đám đại thần biết để vào đâu?”
Khánh Mộ Lam thốt ra một câu mà không cần suy nghĩ.
Câu nói này cũng chứng minh suy nghĩ của Kim Phi là đúng, mặc dù biết sắc lệnh tăng thuế có thể khiến dân chúng tạo phản nhưng điều đầu tiên Khánh Mộ Lam nghĩ đến là thể diện của hoàng đế và đám đại thần chứ không phải là sự sống chết của người dân.
"Vậy thì ta cũng hết cách”.
Kim Phi dang tay ra một cách bất lực.
Sự thật đã chứng minh rằng suy đoán của Kim Phi là chính xác.
Sau khi cáo thị được công bố vào ngày hôm sau, sự phản kháng của người dân vô cùng dữ dội.
Từ xưa đến nay, dân chúng đều không tranh đấu với quan lại, gặp mặt quan lại đều cực kỳ nhún nhường khiêm tốn, sợ có điều đắc tội làm đám quan lại không vui.
Nhưng vào ngày này, toàn bộ Đại Khang không biết có bao nhiêu quan lại đọc cáo thị đã bị người dân nhổ nước bọt, thậm chí có nơi còn xảy ra xung đột đổ máu.