"Bây giờ còn giống trước sao?”
Kim Phi đập bàn nói: “Trước đây, người Đảng Hạng có thể tấn công Thanh Thủy Cốc bất cứ lúc nào, vì vậy họ không quan tâm, cũng không thèm tiêu tốn quân lương để cử người canh giữ.
Nhưng lần trước đám người Đảng Hạng bị tổn thất lớn ở Thanh Thủy Cốc, ta dám đảm bảo rằng, nếu lần này người Đảng Hạng chiếm được Thanh Thủy Cốc thì bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ phái quân đội lớn mạnh đến canh giữ, đến lúc đó Thiết Lâm Quân muốn ngăn cản người Đảng Hạng cũng khó!
Hơn nữa nếu người Đảng Hạng đánh vào, tuyệt đối sẽ không chỉ cướp một ít tiền tài mà sẽ khiến Hán Nô rút lui, rất có khả năng sẽ thẳng tiến vào Trung Nguyên!
À, vậy thái độ của đại bá cô thế nào?”
Từ xưa đến nay, hầu hết các bậc đế vương muốn cân bằng, nếu đại thần nào có dấu hiệu độc quyền thì phải làm giảm bớt, sau đó lại tìm cho họ một đối thủ, tránh việc cả nhà đại thần này độc quyền.
Trong thời bình quả thực cần phải làm như vậy, dù sao trong lịch sử cũng có rất nhiều tướng lĩnh có quyền dùng binh mà tạo phản.
Nhưng bây giờ đất nước đang gặp nguy hiểm, Hoàng đế vẫn muốn cân bằng thì Kim Phi cũng cạn lời, chỉ có thể đặt hy vọng vào Khánh Quốc công.
Với thực lực của Khánh Quốc công, nếu ông ta hết sức phản đối thì mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển.
"Đại bá không tỏ thái độ gì”.
Khánh Mộ Lam hơi chột dạ đáp.
Kim Phi nghe vậy, thất vọng che trán, không muốn nói gì nữa.
Khánh Quốc công không bày tỏ thái độ, thực ra đã sớm tỏ thái độ của mình rồi.
"Tiên sinh, bây giờ người dân rất coi trọng Thiết Lâm Quân, đại bá cũng lo lắng Bệ hạ sẽ nghi ngờ Khánh Hoài ca ca, cho nên mới không phản đối để huynh ấy đi dẹp loạn, dập tắt danh tiếng của Thiết Lâm Quân”.
Khánh Mộ Lam giải thích.
"Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”.
Kim Phi bất lực vẫy tay.
Y không phải kẻ ngu, đương nhiên biết ý của Khánh Quốc công.
Đứng ở góc độ một người cha và một vị đại thần, Khánh Quốc công không hề sai, trong lịch sử có rất nhiều tướng lĩnh vì lập công lớn mà bị Hoàng đế giết chết.
Kim Phi cũng không muốn Khánh Hoài là một trong số họ.
Nhưng y càng không hy vọng vó sắt của tộc người khác giẫm đạp lên Trung Nguyên, tàn sát đồng bào của mình.
"Đại Khang hết thuốc chữa thật rồi sao?”
Kim Phi thở dài trong lòng.
Hoàng đế bất tài, quần thần có mưu đồ riêng, ai ai cũng có tính toán của riêng mình.
Điều này khiến Kim Phi cảm thấy bất lực sâu sắc.
Ý tưởng tạo phản thậm chí còn lóe lên trong đầu y.