“Ha ha, chẳng phải mấy ngày trước ngươi còn nói thích Kim tiên sinh nhất đó sao? Sao giờ lại sợ?”
“Tiểu Liên chết tiệt, Tiểu Liên xấu xa, ngươi nói bậy gì thế, ai thích Kim tiên sinh chứ?”
“Kim tiên sinh không chỉ có thể làm thơ, đánh trận mà còn là một quý tộc, thích Kim tiên sinh thì sao? Ta thích hắn, đáng tiếc ta chỉ là một nha hoàn, Kim tiên sinh tuyệt đối sẽ không thích loại người như chúng ta”.
“Ngươi nói bậy, người kể chuyện trong quán rượu nói Kim tiên sinh không bao giờ coi thường người khác, còn nói phụ nữ cũng có tiềm năng lớn giống đàn ông. Kim tiên sinh mở một xưởng dệt ở trong làng, tất cả phụ nữ có thể đến làm công kiếm tiền giống đàn ông, muốn tham gia đội đánh hổ cũng được, địa vị của phụ nữ hoàn toàn giống đàn ông.
Kim tiên sinh thấy những nô tỳ bị bán ở chỗ môi giới đáng thương, một lúc mua về mấy trăm người, sau khi mua về cũng không bắt nạt họ mà để họ làm việc ở xưởng giống những người phụ nữ trong làng, không chỉ bao ăn bao ở mà hàng tháng còn trả cho họ vài chục đồng”.
“Phải đó, ta cũng nghe nói chuyện này, Kim tiên sinh còn nói, chỉ cần nô tỳ làm việc tròn ba năm thì sẽ giải quyết vấn đề gạch bỏ cái danh phục dịch, từ nay về sau sẽ là người tự do, muốn gả cho ai thì gả cho người đó, không muốn kết hôn cũng có thể làm việc ở xưởng cho Kim tiên sinh, Kim tiên sinh sẽ nuôi họ cả đời”.
“Thế giới này làm gì có người tốt như vậy, đều là do người kể chuyện nói bừa nhỉ?”
“Lạc Lan cô nương từng gặp Kim tiên sinh, có phải là nói bừa không, chúng ta hỏi Lạc Lan cô nương là biết”.
…
Được người kể chuyện truyền đi, cái tên Kim Phi ngày càng có tiếng vang khắp kinh thành.
Những người kể chuyện chỉ cần nói hay thì đâu còn quan tâm đến tính chân thật của sự việc.
Để hùa theo người nghe, Kim Phi quả thật đã trở thành người hoàn hảo nhất trên thế giới này trong miệng họ.
Không chỉ anh tuấn khôi ngô, tài năng được bộc lộ, mưu lược hơn người, tấm lòng lương thiện, còn là một đại tướng quân võ công cao cường…
Có cô gái nào không thích người đàn ông như vậy chứ?
Kim Phi mà những người kể chuyện miêu tả chẳng phải chính là vị phu quân hoàn hảo trong lòng các cô gái sao?
Thế nên Kim Phi chưa từng đến kinh thành cứ thế trở thành phu quân quốc dân ở kinh thành.
Bây giờ trong kinh thành có rất nhiều cô gái đang thầm thương trộm nhớ y, không chỉ có những nha hoàn, mà ngay cả những đại tiểu thư chưa ra khỏi nhà cũng có không ít người thương nhớ y.
Một số người lớn gan thậm chí còn bảo người gửi đồ như thư các loại nhờ Lạc Lan, Thiết Chùy gửi về làng Tây Hà cho Kim Phi.
Một buổi trưng bày Hắc Đao lại cứ thế bị lệch trọng tâm vì nói đến Kim Phi.
Các tiểu nha hoàn này rất hiếm khi ra ngoài hít thở không khí trong lành, bây giờ người quản họ không có ở bên cạnh, ngọn lửa đàm tiếu bình thường vốn được cẩn thận giấu trong lòng đã hoàn toàn bùng cháy, họ đều truy hỏi Lạc Lan có phải Kim Phi hệt như trong lời đồn hay không.
“Ta không biết lời đồn là thế nào nhưng các ngươi nói Kim tiên sinh đối xử tốt với nô tỳ là thật”.
Mắt Lạc Lan bỗng hơi ươn ướt: “Thật ra không giấu gì mọi người, ta là nô tỳ mà Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân mua về”.