Đường Phi cười rồi ra hiệu cho cựu binh mở những kiện hàng trên mặt đất ra.
Dưới sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời, từng chồng vàng thỏi sáng chói tới độ Quan Hạ Nhi chẳng thể mở nổi mắt.
“Đây... đây đều là vàng mà Lạc Lan kiếm được ở kinh thành sao?”
Quan Hạ Nhi nuốt nước bọt.
“Không chỉ có số này, Lạc Lan còn đặt mua cửa tiệm và chỗ ở tại kinh thành, sau khi sửa sang mất hơn mười nghìn lượng, cuối cùng còn để lại mấy nghìn lượng để dùng khi cấp bách”.
Kim Phi cảm thán: “Hơn nữa trong tay cô ấy còn có ba mươi thanh Hắc Đao vẫn chưa bán, nếu như bán ra hết toàn bộ thì ít nhất còn có thể kiếm được thêm mấy chục nghìn lượng nữa”.
“Hắc Đao đáng tiền tới vậy sao? Ba mươi thanh đã có thể kiếm được mấy chục nghìn lượng?”, Quan Hạ Nhi không dám tin.
“Phu nhân, tiên sinh không nói cho phu nhân biết đấy thôi, bây giờ Hắc Đao rất được ưa chuộng ở kinh thành, một ngày trước khi ta trở về, Lạc Lan cô nương bán mười thanh Hắc Đao kiếm được hơn năm mươi nghìn lượng đó”.
Đường Phi cười nói: “Lạc Lan cô nương còn nói, sau này Hắc Đao sẽ ngày càng đáng giá hơn”.
“Chuyện này...”
Quan Hạ Nhi kinh ngạc tới độ không còn lời gì để nói.
Với thế giới quan và giá trị quan của cô thì không có cách nào lý giải được việc bỏ ra mấy nghìn lượng bạc để mua một thanh đao.
“Lạc Lan quả thực rất lợi hại, có điều tướng công vẫn lợi hại hơn nhiều”.
Đường Tiểu Bắc cũng đọc xong thư và các khoản mục, quay đầu nhìn về phía Kim Phi, hai mắt đều sáng long lanh: “Nếu như không có thơ mà tướng công viết thì Lạc Lan sẽ không thuận lợi tới vậy.
Tỷ tỷ, tỷ không biết đó thôi, bây giờ tướng công là nhà thơ có tiếng nhất ở kinh thành đấy, ngay cả bệ hạ cũng tán dương thơ của chàng viết rất hay.
Những người có tiền kia bằng lòng mua Hắc Đao cũng đều vì chữ khắc trên Hắc Đao cả”.
“Đừng tâng bốc ta nữa đi, mau kiểm kê lại các khoản, mấy người Đường Phi còn đang vội về nhà nữa”.
Kim Phi vuốt vuốt mũi với vẻ không được tự nhiên.
Dẫu sao những lời thơ đó cũng không phải do y viết, được người ta khen ngợi như vậy, Kim Phi vẫn thấy hơi khó xử.
Vàng thỏi đều có trọng lượng cố định, rất dễ dàng kiểm kê, chỉ mười mấy phút là Đường Tiểu Bắc đã kiểm kê xong.
Kim Phi đẩy cửa nhà kho ra, tiến vào gian phòng toàn là giá hàng, trên giá hàng đặt những giỏ tiền đồng.
Bây giờ có tới mấy nghìn người đang kiếm sống dưới quyền Kim Phi, mỗi tháng chỉ riêng chuyện phát lương cũng phải cần tới một lượng lớn tiền đồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!