Chờ đến khi dân chúng đều đón nhận muối tinh, tới lúc đó nói cũng không muộn.
“Kim tiên sinh thực sự là ân nhân lớn của toàn bộ Kim Xuyên chúng ta!”
“Lát nữa về, nhất định ta phải bái tạ Kim tiên sinh một lạy!”
Dân chúng Đại khang vô cùng chất phác, bọn họ bị thương nhân buôn muối hành hạ quá lâu, nhiều người nghe nhân viên bán muối nói vậy xúc động lau nước mắt ngay tại chỗ.
Khánh Mộ Lam chỉ huy đội trấn áp thổ phỉ, năm huyện phủ đầu tiên tấn công đều thuộc quận Quảng Nguyên.
Đội trấn áp thổ phỉ đã chiến đấu dưới ngọn cờ của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, vì vậy bây giờ dân chúng ở các huyện xung quanh đều rất biết ơn Kim Phi.
Cảnh tương tự được diễn ra ở nhiều huyện phủ khác ở Quảng Nguyên trong vài ngày kế tiếp.
Sau đó, bắt đầu mở rộng truyền ra khắp mỗi làng.
Có muối mới có sức làm việc, bây giờ dân chúng đều gọi muối tinh là “Muối mười đồng”, có người gọi là “Muối cứu mạng”.
Danh tiếng của Kim Phi đã đạt đến một tầm cao mới ở Quảng Nguyên.
Sau thời gian đầu làm thử, xưởng làm muối đã có hình thức phát triển ổn định, Kim Phi giám sát vài ngày, rồi giao xưởng làm muối cho một đội trưởng phân xưởng do Đường Đông Đông đào tạo, sau đó dẫn đội cận vệ trở lại làng Tây Hà.
Hôm nay làng Tây Hà trông khác mọi ngày, Kim Phi mới ở đỉnh Song Đà chưa đầy một tháng, trên đường vào làng có thêm mấy hàng gạch ngói xếp ngăn nắp.
Khu đất trống ở giữa làng Tây Hà và làng Quan Gia cơ bản đều được kết nối bởi những ngôi nhà.
Vừa vào làng đã gặp phải Ngụy Vô Nhai và mấy ông lão ở cửa làng.
Kim Phi còn chưa kịp chào hỏi, đã thấy Ngụy Vô Nhai cúi đầu hành đại lễ với y.
Ông lão thậm chí còn quỳ xuống đất khấu đầu với Kim Phi.
“Ngụy tiên sinh, các ông làm gì vậy?”
Kim Phi vội vàng nhảy xuống ngựa chiến, đỡ Ngụy Vô Nhai và ông lão lên: “Các ông đều là người lớn tuổi, Ngụy tiên sinh còn là danh y đức cao vọng trọng, các ông hành lễ lớn với ta như vậy, không phải sẽ làm ta tổn thọ sao?”
“Bây giờ toàn bộ Quảng Nguyên ai mà không biết Kim tiên sinh bán muối tinh cứu được vô số người? Rất nhiều người coi tiên sinh như một vị Bồ tát, còn thờ cúng trong nhà đấy”.
Ngụy Vô Nhai nói: “Đừng nói lão phu chỉ cúi đầu, ngay cả dập đầu, tiên sinh cũng đều có thể nhận được”.
Mặc dù Kim Phi nghe vậy, trong lòng cũng rất vui, dù sao công sức mình bỏ ra cũng được người khác công nhận.
Nhưng vẫn hơi ngượng ngùng khi được khen ngợi như vậy, y xua tay nói: “Ta chỉ làm hết sức mình mà thôi. Đúng rồi, Ngụy tiên sinh, tình hình bệnh tật ở trấn Phong Thủy thế nào rồi?”
Kim Phi luôn lo lắng cho trấn Phong Thủy, nhưng y không biết y thuật, tất cả những gì y có thể làm là nói cho Ngụy Vô Nhai biết con đường lây truyền của bệnh sốt rét, cung cấp một số thứ như vải và màn.