Ông Triệu ngồi bệt xuống đất, khóc lớn: “Xong đời rồi, Thiết Lâm Quân xong đời rồi… Vị Châu cũng kết thúc rồi!”
Ông ta như thể nhìn thấy cảnh tượng kỵ binh Đảng Hạng đang san bằng Thiết Lâm Quân, tiến vào Vị Châu, đốt cháy, cướp người và cướp của.
Ông ta tức giận đấm xuống đất mấy lần, sau đó rút kiếm của thuộc hạ, chuẩn bị đến khe núi liều mạng với người Đảng Hạng.
Nhưng lúc này chuyện lạ đã xảy ra.
Chân phải phía trước của chiến mã tiên phong Đảng Hạng đột nhiên dẫm vào hố sâu
Chiến mã đang phi nước đại có quán tính rất lớn.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, chiến mã chưa kịp rút chân đã ngã xuống đất, chân phải phía trước rơi xuống hố sâu bị ép gãy.
Binh lính trên ngựa văng ra xa cả chục mét, rơi bịch xuống đất, lăn mấy mét rồi mới dừng lại.
Chân phải phía trước bị bẻ cong bất thường, có vẻ như bị gãy.
Đây mới chỉ là khởi đầu…
Càng ngày càng có nhiều chiến mã ngã xuống đất!
Ngày càng có nhiều binh lính Đảng Hạng bay ra ngoài!
Còn có một số binh lính không may bị ngựa đè lên người, chết tại chỗ.
Tiếng ngã xuống đất.
Tiếng ngựa hí thê thảm.
Tiếng kêu la đau đớn của binh lính Đảng Hạng.
Tất cả đều không ngừng vang lên.
Nói thì chậm nhưng thực ra lại rất nhanh.
Trong nháy mắt, hàng chiến mã dẫn đầu đã ngã xuống toàn bộ, tạo thành một đường thẳng.
Đám kỵ binh phía sau không kịp dừng lại, đâm vào những con ngựa đã ngã xuống, rồi ngã theo.
Có vài tên phản ứng nhanh nhạy, cộng thêm kỹ năng cưỡi ngựa cao siêu, đã điều khiển ngựa nhảy qua, nhưng ngay sau đó, chân ngựa lại đạp xuống hố sâu.
Trong chốc lát, hàng chục mét ở cực nam khe núi, đâu đâu cũng thấy ngựa và kỵ binh đang vùng vẫy.
Sau khi mất gần trăm người và ngựa, đội kỵ binh Đảng Hạng mới dừng được lại.
Lúc này, Kim Phi ra hiệu cho thị vệ.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống xung trận chói tai vang lên, binh truyền lệnh lấy ra hai lá cờ nhỏ, lần lượt phất mạnh.
Một đoàn quân lao ra từ trong đại doanh Thiết Lâm Quân.
Hai hàng đầu của quân trận cầm khiên lớn, tạo thành một lá chắn hai lớp.
Binh sĩ phía sau, cứ ba người sẽ bác một cây tre dài hơn năm mét, theo sát phía sau.