“Khụ khụ..” Mãi đến khi Cao Hợp đứng bên cạnh khẽ ho khan, Chương Hư: mới nhận thức được sự khác thường.
“Ha ha, đi xa quá.” Chương Hư cười ha ha rồi thì thầm: “Nếu Quần Phương Uyển không tổ chức hội thi thơ rách kia vậy thì càng tốt.”
“Không cần tránh, sợ gì chứ?”
Vân Hạc hé miệng cười một tiếng: “Thi từ ca phú của ngươi không tốt, nhưng ngươi có đầu óc làm ăn! Ngươi nghĩ đi, ngươi đập một vạn lượng ngân phiếu vào đó, ai mà không xem ngươi như tổ tông mà hầu hạ?”
Hả?
Nghe lời Vân Hạc, bỗng nhiên Chương Hư sững sờ.
Nghĩ kỹ lại, Chương Hư lập tức kích động nói: “Lời này của điện hạ đã khiến †a giống như được khai sáng.”
“Ta quyết định rồi, hội thi thơ hai ngày nữa, ta sế ngày ngày tới tham gia.”
“Mẹ nó ta kêu mười cô nương hầu hạ, nằm ở đó như đại gia, để những tài tử chó má đó đỏ mắt, ha ha.”
“Quả nhiên điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, tài năng của điện hạ hiếm có nhất thiên hạ.”
Chương Hư hưng phấn khoa tay múa chân, không ngừng nịnh bợ Vân Hạc. Vân Hạc nghe vào tai, vẻ mặt u ám. Con hàng này sẽ không làm như vậy thật chứ?
“Khụ khu...” Vân Hạc cắt đứt vẻ hưng phấn không ngừng của Chương Hư: “Trước tiên chúng ta đừng nói tới chuyện hội thi thơ, vẫn nên nói chút chính sự.”
“Chính sự?” Chương Hư hoài nghỉ rồi hỏi: “Hai người chúng ta tụ tập cùng một chỗ còn có thể có chính sự gì?”
“Ta...” Vân Hạc có hơi khựng lại. Mẹ nó!
Thì ra như vậy, hai tên vô dụng Hoàng Thành bọn họ tụ tập cùng một chỗ cũng chỉ có thể làm những việc lung tung này thôi à?
Chương Hư nhìn thấy vẻ mặt Vân Hạc khác thường, lúc này mới cười gượng nói: “Điện hạ nói đi.”
Vân Hạc im lặng liếc hắn ta, lúc này mới lên tiếng: “Chắc ngươi nghe Chương Các lão nói rồi, ta đã xem một quyển sách cổ gọi là “Truy Nguyên, trong quyển sách đó còn ghi lại rất nhiều kỳ dâm xảo kỹ, nếu có thể làm được nhứng thứ kia, tuyệt đối có thể kiếm lời...”
Chương Hư nghe xong, lập tức vỗ ngực nói: “Điện hạ để lại cho ta là đúng, Chương Hư ta không làm được cái khác, làm những thứ kia thì lành nghề! Đến lúc đó kiếm được ngân lượng, chúng ta chia đều.”
Lên đường!
Phải nói con hàng này đúng là giỏi làm ăn.
Bản thân còn chưa nói chuyện hợp tác, hắn ta đã hiểu.
Nếu Chương Hư đã nhắc tới thì Vân Hạc cũng đồng ý theo.
Trong lúc hai người trò chuyện hăng say, lại có mấy người đi lên lầu hai tửu
Lão Tứ, Vân Đình?
Vân Hạc khẽ nhíu mày, không ngờ ra ngoài ăn bữa cơm, còn có thể gặp. được lão Tứt
Nhìn thấy Vân Hạc, Vân Đình cũng hơi sững sờ.
Đợi nhìn thấy Vân Hạc vậy mà ngồi cùng tên ngu dối yếu kém như Chương Hư uống rượu, trên mặt Vân Đình lập tức lộ ra nụ cười chế giều.
Hai tên nổi tiếng vô dụng vậy mà còn đi với nhau? Đây đúng là ngưu tầm ngưu mà tầm mã mà.
“Lão Lục, trùng hợp ghê.” Vân Đình quái gở chào hỏi, cất bước đi về phía Vân Hạc.
“Phải đó Tứ ca! Thật trùng hợp!”
Vân Hạc cười ha ha nhìn Vân Đình: “Tứ ca, ngươi bị phụ hoàng đánh cho một trận, vết thương của ngươi đỡ hơn tí nào không?”
Nghe lời Vân Hạc nói, sắc mặt Vân Đình bỗng nhiên suy sụp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!