Tại phủ Tam hoàng tử.
Chuyện Vân Hạc được phong làm Vương khiến Vân Lệ vô cùng căm tức. Bởi vì hắn ta vẫn chỉ là một hoàng tử!
Còn Vân Hạc thoáng cái đã trở thành Tĩnh Bắc vương rồi?
Cũng vì vậy mà sau này gặp Vân Hạc, bọn họ còn phải gọi một tiếng Vương gia ư?
Vừa nghĩ tới việc này hắn ta đã cảm thấy khó chịu hơn nuốt phải ruồi.
"Không sao!"
Từ Thực Phủ bật cười trấn an Vân Lệ: "Tĩnh Bắc vương không dễ làm như vậy đâu! Ngươi cứ coi đây là tước hiệu Thánh thượng truy phong trước cho hắn là được!"
Việc này không hề khó nhìn ra.
Chỉ cần là người hơi thông minh một chút là nhận ra được, Văn đế đã chuẩn bị xong tư tưởng để Vân Tranh tử chiến một trận với Sóc Bắc.
Nếu không tại sao lại chỉ phong tước hiệu mà không có nghỉ thức phong 'Vương?
Ít nhiều cũng phải xây cất một Vương phủ mới cho hắn chứ? Lần trước Vân Hạc tới Sóc Bắc còn gọi là chạy thoát thân.
Nhưng bây giờ chiến sự ở Sóc Bắc nổ ra, với khả năng kia của Vân Hạc, chạy tới chiến trường không khác nào đi chịu chết!
"Ta biết rồi!"
Vân Lệ đen mặt nói: "Nhưng lòng ta rất bực bội vì không thể tự tay giết chết tên khốn kia!"
"Hản chết là được, không nhất thiết phải chết trong tay ngươi."
Từ Thực Phủ lắc đầu, sau đó nói tiếp: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đoạt vị trí Thái tử, tất cả những chuyện khác đều phải tạm dừng!"
Vị trí Thái tử. Vừa nghe thấy bốn chữ này, Vân Lệ lại thấy đau đầu. Tới giờ phụ hoàng vẫn chưa chịu lập Thái tử.
Không biết phụ hoàng đang nghĩ gì trong đầu nữa. Ngoài mình ra còn ai có thể đảm nhiệm vị trí Thái tử được nữa chứ?
Vân Lệ xoa đầu, hỏi Từ Thực Phủ: "Ngươi nói xem phụ hoàng sẽ dò xét chúng ta thế nào đây? Bây giờ sắp tới Trung Thu, liệu phụ hoàng có nhân
dịp này thăm dò chúng ta không?"
Trung Thu, là thời điểm Văn Đế có thể thăm dò bọn họ mà hẳn ta có thể nghĩ tới.
Trung Thu những năm trước đều chỉ tổ chức thi mấy thứ như thi từ ca phú.
Không biết năm nay sẽ thế nào.
"Ý nghĩ của Thánh thượng ngươi đừng nên đoán."
Từ Thực Phủ gật đầu nói: "Dù sao ngươi chỉ cần nhớ một điều thôi, trước khi vị trí Thái tử được quyết định thì phải rộng lượng với bất kỳ ai. Cho dù Thánh thượng thăm dò thế nào ngươi cũng đừng để xao động suy nghĩ như trước, nhớ phải để Thánh thượng thấy ngươi đã thay đổi!"
Ngay cả mấy con hồ ly già như bọn họ cũng không thể đoán được suy tư của Văn đế.
Huống hồ là Vân Lệ?
Thay vì tốn công đi đoán, chẳng thà làm việc của bản thân còn hơn.
Vân Lệ suy ngẫm một lúc, vẫn thấy không cam tâm: "Không có cách nào dạy dỗ Lão Lục một trận trước khi hắn đi Sóc Bắc hay sao? Không báo được thù hắn làm ta bị thương thì ta không cam tâm!"
"Ngươi..."
Người Từ Thực Phủ cứng đờ, không tìm được chỗ phát tiết cơn giận trong lòng.
Thì ra là vậy, lời hắn ta nói cả ngày đều vô ích phải không? Vân Lệ vẫn muốn đi tìm Vân Hạc gây phiền phức?
Chỉ là một tên sắp chết mà thôi, đáng để hắn ta mang vị trí Thái tử ra dẫn vặt à?
Trong phút chốc, Từ Thực Phủ chỉ hận không thể đánh cho Vân Lệ hai bạt tai.
Không biết câu nói người làm việc lớn không nhẫn nhịn được việc nhỏ thì mưu lớn cũng rối loạn hay sao?
Khi Từ Thực Phủ đang vô cùng tức giận thì đột nhiên có người trong phủ vội vàng chạy tới, nói: "Điện hạ, người trong cung tới tuyên chỉ!"
Tuyên chỉ?
Vân Lệ giật mình.
Không lẽ muốn lập mình làm Thái tử?
Không, chắc chắn không phải!
Nếu muốn lập mình làm Thái tử, lẽ ra phải tuyên chỉ trên triều mới phải! Nhưng ngoài chuyện đó ra thì còn có thể là chuyện gì được nữa?
Vân Lệ ôm lòng nghỉ ngờ nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Người truyền chỉ vẫn là Mục Thuận.
Chờ Vân Lệ quỳ xuống xong, Mục Thuận mới nâng cao giọng đọc:
"Thánh thượng có chỉ: Tam hoàng tử Vân Lệ chuẩn bị Trung Thu yến, không được phạm sai lầm...
Chuẩn bị Trung Thu yến?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!