Ánh mắt cảnh cáo của Văn Đế vô cùng mạnh mẽ.
"Lục điện hạ, người đừng quá tự phụ!"
"Lục đệ, đủ rồi đấy!"
"Đúng vậy, bây giờ không phải lúc người khoe khoang đâu...
Các quần thần lấy lại tinh thần, đồng loạt lên tiếng khuyên can.
"Phụ hoàng yên tâm, những điều mà đám man di Bắc Hoàn học được chẳng qua chỉ là một chút lông gà vỏ tỏi mà thôi!"
Vân Hạc không hề bị lay động, im lặng ghi nhớ một lúc, đột nhiên nhắm mắt lại: 'Quốc sư, ngài có thể bắt đầu đếm giờ rồi"
Vừa dứt lời, tốc độ tay của Vân Hạc rất nhanh.
"Được được!"
Ban Bố cười lớn, nhìn chằm chằm vào mắt Vân Hạc, đề phòng Vân Hạc gian lận.
Vân Lệ cố gắng hết sức để nhịn cười, trong lòng thầm mắng Vân Hạc là tên vênh váo ngu ngốc.
Muốn ra oai đến điên rồi! Ngay cả chính mình họ gì còn không biết!
Đúng lúc Vân Lệ đang cười thầm trong lòng, tay Vân Hạc dừng lại, rồi giơ khối rubik lên cao lần nữa.
Nhìn khối rubik trên tay Vân Hạc, sắc mặt Ban Bố tái đi, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Mọi người ở Đại Càn ai cũng sững sờ.
Có người không ngừng dụi mắt thật mạnh để xem mình có đang mơ hay không.
Tuy nhiên, những họ thấy rõ ràng không phải là mơ. Thẩm Hinh mở to mắt, nhìn Vân Hạc với vẻ khó tin. Giải được rồi!
Lại giải được rồi!
Trời ơi!
Mặc dù tốc độ lần này chậm hơn lần trước một chút, nhưng thời gian chắc chắn không đến nửa nén chén trà!
Ngay cả khi nhắm mắt cũng có thể giải thứ này nhanh như vậy sao?
Hắn đã thông thạo đến mức nào vậy chứ?
"Quốc sư, hiện tại ngài đã tin lời của bổn điện hạ chưa?"
Vân Hạc mở mắt ra, cười nói: "Ta nghĩ, chắc là quốc sư đã học lỏm từ nước ta, nhưng lại không biết mình chỉ học được chút lông gà vỏ tỏi mà thôi đúng không?"
Nghe thấy những lời của Vân Hạc, sắc mặt Ban Bố tái nhợt đi, giống như bị ai đó tát thật mạnh.
Hắn ta muốn phản bác nhưng lại không thể. Sự thật đã ở trước mắt rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!