Lại là một màn ban thưởng rất ngang ngược nữa, đến cả Lâm Bắc Phàm cũng thấy ngại rồi đây!
Bán thân hẳn vừa mới lén lút kiếm được hơn ngàn vạn lượng sau lưng bệ hạ, của cài ôm còn chưa ấm tay mà màn ban thưởng ngang ngược của nữ đế đã táp vào mặt rồi!
Dù da mặt hẳn có dày cách mấy đi chăng nữa thì hiện giờ hắn cũng chẳng dám nhận!
Cuối cùng hắn cũng coi như còn chút ít lương tâm!
Mà lúc bấy giờ, các quan trong triều ghen tị đến méo mặt!
Lâm Bắc Phàm đã tham ô được biết bao nhiêu là tiền, kết quả bệ hạ lại trọng thướng cho hắn!
Thiên lý ờ đâu?
Vương pháp ở đâu?
Nhất là mấy quan viên của Công bộ, bọn họ vừa phải quay trở lại với cái nghèo, giờ lại trông thất kẻ đầu sỏ khiến bọn họ nghèo khó kia được ăn ngon mặc đẹp, tay trái nâng vàng tay phải cầm bạc trắng, hướng thụ ân sủng vô
tận…
Cảm giác cách biệt quá lớn này khiến bọn họ tức đến mức muốn giết người!
Trái tim bọn họ đang rỉ máu, tủi thân đến mức chỉ muốn khóc thật to!
Nữ đế tốn hai phút mới đọc xong lời ban thưởng.
Nàng thấy hình như Lâm Bắc Phàm định từ chối, bèn vội bảo: “Lâm ái khanh không được từ chối, đây là những thứ ngươi xứng đáng có được! Trầm biết nhà ngươi không còn chồ mà chứa nên tạm thời cứ đế ớ hoàng cung, lúc nào ngươi cần thì lại lấy về!”
Nữ đế đã nói đến thế rồi, Lâm Bắc Phàm còn từchỗi nữa thì đúng là không nể mặt thánh thượng, vậy là hắn chỉ đành nuốt nước mắt nói: “Tạ chủ long ân!”
“ừm!” Nữ đế rất hớn hở: “Lâm ái khanh, sau này ngươi cứ trông chừng Công bộ cho kĩ, tranh thủ chế tạo thần khí khí cầu lớn bay lên trời, nâng cao danh tiếng nước nhà, uy chấn tứ phương!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Buổi tảo triều kết thúc, Quốc Tử Giám
74,70% 2/6
cũng chẳng có chuyện gì, Lâm Bắc Phàm bèn tới dạo phân xưởng của Công bộ và thực hiện chức trách giám sát của hắn.
Trên đường đi hắn gặp rất nhiều quan viên của Công bộ, toàn là những người bị hắn tra xét.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đã sầm mặt lại, sắc mặt trông khó coi vô cùng, còn có kẻ còn nghiến răng nghiến lợi, quay ngoắt đầu đi ngay.
Lâm Bắc Phàm cười khà khà, ta rất thích dáng vẻ các ngươi lúc không vừa mắt ta những lại chẳng làm gì được ta.
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm đã tới phân xưởng của Công bộ.
Lúc bấy giờ, phân xưởng của Công bộ có hơn nghìn thợ thủ công, bọn họ đang gắng hết sức để chế tạo khí cầu lớn bay lên bầu trời.
Có một viên ngoại lang ra tiếp đón Lâm Bắc Phàm, mặc dù chẳng muốn thấy bân mặt của Lâm Bắc Phàm cho lắm nhưng cũng không thể không tiếp đón.
“Lâm đại nhân, từ lúc nhận nhiệm vụ này, chúng ta đã triệu tập một lượng thợ thủ
công lớn, làm việc không ngừng nghỉ trong mười hai canh giờ để chê’tạo khí cầu lớn bay lên trời! Trước mắt đang bắt đầu chế tạo hai mươi cái, vài hôm nữa là có thể hoàn thành!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Không tồi, khi nào có thể bàn giao? Bệ hạ đang đợi để dùng đấy!”
Viên ngoại lang kia trầm ngâm trong chốc lát, đoạn bảo: “Nếu không có chuyện gì thì có thể giao trong ba ngày tới!”
“Được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước và tới nơi chế tạo túi khí.
Lúc này, bên trong đang có rất nhiều công nhân, bọn họ thả tấm vải cực lớn vào trong một hồ nước xanh lục và nhuộm toàn bộ tấm vải, sau đó lại vớt vải lên và đem đi phơi nắng. Sau khi vải khô lại nhuộm một lần nữa.
Cứ thế nhuộm đi nhuộm lại vài lần là sẽ ra một túi khí không thấm nước, không lọt khí, chịu nhiệt tốt và bền chắc.
Đây chính là bước quan trọng nhất trong việc chếtạo khí cầu lớn.
Có thể chế tạo khí cầu lớn thành công
hay không đều phải dựa vào bước này.
Tuy nhiên, đây cũng là bước dê xây ra sai sót nhất.
Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào hồ nước xanh, chọt bảo: “Khoan đã!”
“Lâm đại nhân, có chuyện gì thế?”
“Cái hồ này không ổn, ảnh hướng đến việc chê’tạo túi khí!”
Viên ngoại lang lấy làm lạ nói: “Nhưng mà cái hồ nhựa cao su này chúng ta đã làm dựa theo cách của đại nhân mà!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!