“Lâm tế tửu, ngươi đừng như vậy mài!” Châu đại nhân vội nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng phải để lại cho ta một chút chứ, nhà địa chủ cũng đâu thừa lương thực!”
“Ta cũng biết là Châu đại nhân ngươi khó xử! Thôi thì thế này đi, ta sẽ để lại cho ngươi ngần này!" Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên.
“Một vạn lượng?” Châu đại nhân thấy lòng mình được an ủi phần nào, tên này dù tham những vẫn biết giữ thể diện cho hắn ta.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Một trăm lượng!”
Châu đại nhân: “Đậu mái”
Một trăm lượng mà hắn cũng nói ra được!
Hắn đang đuổi ăn mày đấy à?
“Lâm tế tửu, ngươi để lại nhiều hơn một chút đi chứ! Ngươi xem ta còn phải nuôi cả một gia đình, một trăm lượng còn chẳng đủ dùng trong một ngày!”
“Châu đại nhân, ta đã nói rõ rồi mà!”
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, thì thầm: “Bệ hạ lệnh cho ta điều tra chuyện cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ, ta cũng phải tìm vài người chịu tội chứ! Không phải Châu đại nhân thì là kẻ khác! Rốt cuộc ngươi cần tiền hay cần mạng đây?”
Mặt Châu đại nhân co rúm lại. Hay lắm, ngươi còn uy hiếp ta cơ đấy!
Đây đã là lần thứ mấy rồi! “Vẫn là câu nói đó, nếu trước khi trời tối mà ta vẫn chưa thấy thì đừng trách bản quan không niệm tình đồng liêu giữa chúng ta”
Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo rời đi.
Châu đại nhân nhìn đống tài sản của mình với ánh mắt đầy tiếc nuối, hắn ta tuyệt vọng nhắm mắt: “Đưa chỗ tài sản này tới Lâm phủ!”
Cứ thế, Lâm Bắc Phàm đi lục soát từng nhà một.
Nhà nào hắn cũng lấy, không cần biết có hợp pháp hay không.
Hắn chỉ để lại một trăm lượng cho bọn họ, thế là đủ lương thực mấy ngày cho bọn họ rồi.
'Tra xét một vòng xong xuôi, Lâm Bắc Phàm đã thu được gần hai trăm vạn lượng từ Công bộ.
Quan lại trong Công bộ đã nghèo càng thêm nghèo, bọn họ tức giận đến ê cả răng.
Kim Loan Điện, tảo triều.
Lâm Bắc Phàm lớn giọng báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụng mệnh điều tra vụ án cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ! Qua vài ngày cố gắng, thần đã phát hiện hầu hết quan lại trong Công bộ đều trong sạch! Chỉ có Từ XX, Lý XX là có hiềm nghỉ lớn! Trước mắt đã nhốt họ vào nhà lao chờ thẩm vấn! Mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh vất vả rồi! Nếu hai người kia đã có hiềm nghỉ lớn vậy không cần điều tra nữa, cứ giết để cảnh cáo!”
Đối với nữ đế thì ở Công bộ làm gì có ai trong sạch!
Không phải tham quan thì là gian thần, giết ai cũng chẳng oan, giết được bao nhiêu thì cứ giết!
Nếu không phải vận mệnh quốc gia không thể tách rời Công bộ thì nàng còn muốn giết hết sạch người của Công bộ nữa kìa!
Giết sạch mới tốt!
“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.
Nữ đế lại bảo: “Chuyện lần này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến quốc thể, đe dọa đến chính trị triều đình, tất cả quan viên của Công bộ đều có tội không thể chối bỏ! Hơn nữa đây còn là lần thứ hai nên bắt buộc phải phạt!”
“Phạt bổng lộc hai năm, trong vòng ba năm không được thăng chức!”
Quan viên Công bộ trong triều nghe mà rã rời tứ chỉ, sắc mặt ai cũng trắng bệch.
Tiền tài của bọn họ đã chui vào túi Lâm Bắc Phàm hết rồi!
Giờ lại bị phạt bổng lộc hai năm nữa...
Cộng thêm lần phạt trước đó thì tổng cộng là bốn năm!
'Trong bốn năm không có thu nhập gì, ngươi bảo bọn †a phải sống thế nào đây?
Chỉ nghĩ thôi bọn họ đã thấy cuộc đời thật tăm tối rồi!
Còn quan viên nào thảm hơn bọn họ không?
Tuy nhiên lúc ấy, dù bọn họ có không tình nguyện cách mấy thì vẫn phải chấp nhận: “Tạ bệ hại”
'Trông dáng vẻ đau khổ của bọn họ, suýt chút nữa thì nữ đế bật cười.
Trong lòng nàng đang rất vuil Vui là nàng lại muốn thưởng!
“Trong chuyện lần này, Lâm ái khanh đã không ngại khổ ngại khó bắt được kẻ phản quốc, bảo vệ quốc thể, trả lại sự trong sạch cho các quan viên khác, công lao của hẳn vô cùng to lớn, xứng đáng được thưởng!”
“Thưởng một vạn lượng bạc!”
“Nửa cân trà an thần!”
Lại là một màn ban thưởng hào phóng nữa.
Lâm Bắc Phàm thấy hạnh phúc nhưng cũng thật phiền muộn!
Nữ để thiệt tình! Làm như thể ta đang ăn bám vậy!
Mặc dù hẳn cũng thích ăn lắm đấy nhưng hắn không thể ăn nhiều được, dễ bị chướng bụng lắm!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!