Bất tri bất giác, kinh thành đã dần gần hơn.
Bên bờ sông ở kinh thành, nữ đế và văn võ bá quan còn có các quý nhân trong thành và một vài dân chúng đã sớm tập trung ở nơi này đón tiếp hàng trăm hàng nghìn dân tị nạn sắp tới.
Mắt thấy đám đông chỉ chít ùa tới từ giữa sông, mọi người đều vô cùng kích động.
“Cuối cùng bọn họ cũng tới rồi, đông người quá.”
“Nghe nói lần này có cả triệu người di chuyển, lặn lội đường xa vượt tám trăm dặm nhưng người chết lại chưa đến một nghìn người! Đây đúng là một kỳ tích trong lịch sử cứu nạn đấy!”
“Đúng vậy, phần lớn đều là người già chết, bệnh chết! Còn người chết đói thật sự lại không có một ai!”
“Tế tửu thật quá lợi hại!”
Trong tiếng bàn luận của mọi người, cuối cùng đội quân lớn cũng tới trước mặt nữ đế.
Lâm Bắc Phàm dẫn đầu, chắp tay cất cao giọng hô: “Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”
Toàn bộ dân tị nạn đều chắp tay cúi người, cũng cao giọng hô theo.
“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”
Có người còn quỳ xuống thành kính dập đầu.
Nữ đế lớn tiếng nói: “Các con dân của trẫm, miễn lễ bình thân!”
“Tạ bệ hạ!” Mọi người đồng thanh hô.
Lâm Bắc Phàm lại lớn tiếng báo cáo: “Khởi bẩm bệ hạ, thần phụng chỉ đi cứu trợ thiên tai, trước sau tổng cộng tốn hết mười lăm ngày, không có một giây phút nào dám lười biếng! Hôm nay thần đã hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về, xin bệ hạ minh giám!”
Nữ đế nói với vẻ vô cùng kích động: “Ái khanh, chuyến đi này vất vả cho ngươi quá! Tất cả những gì ngươi làm trãm đều biết hết! Xuất phát từ kinh thành đi gấp suốt cả đêm, tốc độ nhanh như chớp chỉ tốn chưa đến bốn ngày đã tới Hoa Châu, kịp thời cứu tế nạn dân!”
“Sau đó lại thông qua một đường sắp xếp tỉ mỉ chu đáo đã giảm thiểu số lượng thương vong của dân chúng đi rất nhiều! Ngươi đã làm rất tốt, trẫm thấy được an ủi trong lòng! Ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đi, những chuyện khác giao cho trãm xử lý! Công lao của ngươi, trẫm sẽ ghi nhới”
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói tiếng cảm ơn, sau đó lùi một bước nhường lại vị trí trung tâm. với những ánh mắt mong chờ, nói: “Còn có các con dân của trẫm nữa, các ngươi vượt đường xá xa xôi tới được nơi này cũng đã rất vất vả rồi! 'Trẫm đã cho người chuẩn bị sẵn cơm canh nóng hổi, lều trại và chăn bông, sau khi các ngươi ăn uống no nê hãy nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tỉnh thần!”
“Giống như Lâm ái khanh đã nói, các ngươi đều là con dân của Đại Võ, là dân của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một con dân Đại Võ nào, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ một người dân Đại Võ nào hết!”
“Tạ bệ hạ ban ơn!” Nhóm dân tị nạn đồng thanh hô, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.
Vấn đề cứu trợ thiên tai đã được giải quyết, nhưng phải sắp xếp cho nhóm dân tị nạn thế nào lại trở thành một câu hỏi to lớn mà triều đình không thể không đối mặt.
Chuyện này ảnh hưởng đến vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của hàng triệu người dân, ăn uống, vệ sinh, nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến một loạt các hệ lụy, kéo theo hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Để giải quyết vấn đề này, nữ đế không thể không triệu tập văn võ bá quan vào thương nghị đối sách.
Ngay cả Lâm Bắc Phàm đang nghỉ ngơi cũng bị kéo vào cùng.
“Các vị ái khanh, các ngươi có diệu kế gì không?”
Các quan đều lần lượt đưa ra ý kiến của mình, nhưng bởi vì lần này người liên lụy quá nhiều, xử lý vô cùng rắc. rối nên không có cách nào vẹn cả đôi đường.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bệ hạ, thần đã sớm nghĩ xong đối sách rồi ạ!”
Nữ đế mừng rỡ: "Ái khanh nói mau đi!”
“Bây giờ dân tị nạn không có nhà, không có đất, không có lương thực, cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một thứ gì hết, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất là cung cấp một công việc cho bọn họ, sau khi có công việc mới có tiền và lương thực, có nhà và ruộng được!”
Một vị lão thần nhíu mày nói: “Nhưng ở kinh thành làm sao có thể cung cấp nhiều công việc như thế được?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!