Ký Bắc vương hít thở dồn dập: “Vậy xi măng đó... thần kỳ như vậy thật sao?”
“Hoàn toàn là thật đấy thưa vương gia!” Vẻ mặt của Gia Cát tiên sinh nghiêm túc vô cùng.
Ký Bắc vương càng nôn nóng hơn: “Vậy còn không mau liên hệ với Lâm Bắc Phàm lấy cách chế tạo xi măng đi!”
Hắn ta nghĩ ngợi rồi lại cắn răng bảo: “Hắn đòi bao nhiêu tiền mới cho?”
Gia Cát tiên sinh cười nhạt: “Vương gia, không cần đâu, vì cách sản xuất xi măng đã bị thuộc hạ lấy được rồi!"
“Thật sao?” Ký Bắc vương trừng to mắt, hoàn toàn không dám tin.
“Sao dám lừa gạt vương gia?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay, cười bảo: “Chỉ vì cách sản xuất xi măng vô cùng đơn giản, người mà thuộc hạ phái đi chỉ liếc mắt một cái đã có thể học được rồi, cho nên vương gia, lần này chúng ta không cần liên lạc với trạng nguyên lang, cũng không cần móc tiền ra nữa, bản thân chúng ta có thể sản xuất ra xi măng!”
“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi! Ha hal”
Ký Bắc vương vui mừng khôn xiết, trong tiếng cười không biết ẩn giấu bao nhiêu chua xót và khổ sởi
Phải biết rằng lúc trước hắn ta đã phải trả giá bao nhiêu chỉ để có được hai phát minh trong tay Lâm Bắc Phàm?
Không chỉ vương phủ trở nên nghèo túng mà toàn bộ kinh tế ở Ký Bắc đều suy thoái.
Mà bây giờ ngươi lại nói với ta không cần móc tiền ra nữa? Mình có thể sản xuất ra xi măng? Trời ơi, hoàn toàn không dám tưởng tượng luôn đấy!
Cả người Ký Bắc vương giống như thoát ra khỏi lồng giam, không cần chịu áp bức cũng không cần bị tra tấn nữa, có một loại cảm giác trở mình làm chủ nhân vậy!
“Ha ha ha hal” Tiếng cười vui sướng truyền khắp toàn bộ vương phủ.
Đến ngay cả quân sư Gia Cát tiên sinh cũng lén lau nước mắt, đây là mừng đến phát khóc rồi!
Sau khi cười xong, suy nghĩ của Ký Bắc vương đã linh hoạt hơn.
Nếu Lâm Bắc Phàm đã có thể thông qua việc bán xi măng để gom được vật tư, gom góp tiền tài vậy liệu mình cũng có thể?
Phải biết rằng bây giờ hắn ta rất nghèo, vô cùng cần lương thực và tiền của, vì thế hắn ta lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
“Vương gia, thuộc hạ cảm thấy rất có triển vọng đấy!”
Gia Cát tiên sinh cười bảo: “Chúng ta hoàn toàn có thể bắt chước Lâm Bắc Phàm đưa ra một chế độ cống hiến, chỉ cần ai cống hiến vật tư và lương thực đủ nhiều thì chúng ta có thể giao độc quyền tiêu thụ xi măng cho người đó, cứ như vậy chúng ta không chỉ có thể tập trung đủ vật tư mà còn có thể kiếm tiền nhiều mãi không dứt, có lợi cho nghiệp lớn của chúng ta”
“Không tồi không tồi, nói không sail” Vương gia tươi cười hớn hở.
“Hơn nữa vương gia, bây giờ đang là lúc trời ban cho cơ hội!"
Gia Cát tiên sinh kích động nói: “Phía bên trạng nguyên lang cần phải xây dựng xong thành mới có thể bán xi măng, còn cần khoảng hai đến ba tháng nữa, mà bây giờ chúng ta có thể sản xuất ra xi măng, như vậy chúng ta có thể chiếm trước tiên cơ,
giành các thương nhân về đây!”
“Không sai không sai, nói vô cùng có lý, bây giờ chúng ta phải giành người qua đây!" Vương gia cười vui vẻ hơn.
“Ngoại trừ xi măng ra, trạng nguyên lang còn đưa ra một loạt chính sách ưu đãi về thuế, nghe nói phản ứng của các thương nhân đều khá tốt, liệu chúng ta có thể...”
Vương gia nhíu mày: “Giảm thuế cho các thương nhân sao? Thế này không phải tương đương với tặng tiền cho bên ngoài à? Bản vương muốn thu thêm thuế còn không kịp đây này, chính sách này cứ bỏ đi!”
“Vâng, thưa vương gia!” Gia Cát tiên sinh gật đầu.
Suy nghĩ của hắn ta giống với của vương gia, chính sách ưu đãi về thuế này đơn giản là tặng tiền ra ngoài, hoàn toàn không cần thiết.
Có thần khí xây nhà xi măng này rồi, còn sợ không thể dụ được các thương nhân tới đây chắc?
Lúc này, hai người bọn họ dường như đã nhìn thấy lương thực và tiền bạc bay vèo vèo về phía mình, không khỏi nhìn nhau mà cười.
“Quân sư, tiếp theo đành nhờ ngươi đói” “Vương gia cứ yên tâm đi!” Sau đó, Gia Cát tiên sinh hùng hổ đi làm việc này.
Hắn ta tuyên bố với bên ngoài rằng bọn họ cũng có thể sản xuất ra xi măng, bây giờ kêu gọi người đầu tư, hy vọng người có chí hướng hãy tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!