“Ngoài ra còn có một vấn đề khác nữa!”
“Xi măng chủ yếu dùng để xây dựng nhà cửa, lượng xi măng cần dùng là rất lớn. Triều đình Đại Võ nhờ phát triển đường thủy và tàu đệm khí nên mới vận chuyển được! Tàu đệm khí có thể vận tải được rất nhiều, một con thuyền là chở được cả mười vạn cân xi măng!”
“Chúng ta còn chưa nghiên cứu ra tàu đệm khí, chỉ có thể vận chuyển bằng thuyền gỗ thông thường. Giá vận chuyển tăng lên, xi măng cũng đắt hơn, người mua xi măng sẽ ít đi, không có thị trường thì chúng ta có sản xuất nhiều xi măng cũng chẳng có tác dụng gì!”
Hạ Thiên Khung liên tiếp cười khổ.
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ đến điều này nhỉ?”
“Vẫn là điện hạ anh minh!”
…
“Ngoài ra, về phương diện thương nghiệp, Lâm Bắc Phàm đã đưa ra rất nhiều điều kiện có lợi về thuế cho các thương nhân lớn, khuyến khích mọi người làm ăn buôn bán! Hành động này của hắn đã thúc đẩy thương mại giữa kinh thành và Dân Tâm thành phát triển, khiến thị trường trở nên phồn vinh hơn!”
“Thế nhưng hắn có thể làm như vậy, còn chúng ta thì không!”
“Bởi lẽ khi ấy Lâm Bắc Phàm có thể làm được là bởi hắn muốn giải quyết vấn đề cơm ăn chỗ ở cho cả trăm vạn người dân, không có lương thực không có vật tư, hắn chỉ đành thu hút các thương nhân thế gia quyên góp tiền và vật thông qua vô số điều kiện, đây là cách giải quyết tối ưu nhất lúc đó!”
“Song nếu chúng ta cũng làm thế thì trước tiên, chắc chắn thuế sẽ giảm, đây là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa mọi người đều đi làm ăn buôn bán hết thì ai sản xuất lương thực đây?”
“Đất của chúng ta không màu mỡ như Đại Võ, sản lượng có hạn, mọi người lại đi buôn bán hết thì chắc chắn sản lượng lương thực sẽ sụt giảm, hậu quả như thế nào thì không cần bản cung nói nhiều nữa, các vị tự biết rồi đấy!”
Mọi người gật đầu…
Một vị lão thần lên tiếng: “Nước không có lương thực thì ắt sẽ loạn!”
“Đúng vậy!”
Hạ Thiên Khung gật đầu: “Thế nên chúng ta bắt buộc phải kiềm chế sự phát triển của thương mại, bảo đảm kho lương thực của mình! Thế nhưng không phát triển thương mại thì kinh tế xi măng cũng sẽ bị hạn chế!”
Hạ Thiên Khung thở dài thườn thượt: “Nên chúng ta không thể học được cách phát triển Dân Tâm thành! Bởi rất nhiều các điều kiện khác nhau nên bọn họ mới tạo ra được nhiều kỳ tích! Chúng ta học theo thì có lẽ cũng chỉ là bắt chước, làm trò cười cho thiên hạ mà thôi! Nếu xảy ra chuyện gì lớn thì muốn bù đắp cũng chẳng kịp!”
“Điện hạ anh minh, thần đã hiểu rồi!”
Các vị đại thần bái phục.
Hạ Thiên Khung khiêm tốn nói: “Các vị đại nhân khách khí rồi, bản cung cũng không có nhiều kinh nghiệm, năng lực có hạn, vấn đề mà bản cung đưa ra chắc chắn vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót, mong các vị đại nhân cho ý kiến, bản cung nhất định sẽ sửa đổi!”
“Điện hạ khách sáo quá rồi!”
Các lão thần trông thấy dáng vẻ khiêm tốn của thái tử, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào.
Chỉ cần đi theo một minh chủ như vậy thì bọn họ mới có hi vọng!
“Ngoài ra, bản cung còn trông thấy một nguy cơ cực lớn!”
“Nguy cơ gì, mời điện hạ nói!”
Ánh mắt Hạ Thiên Khung sáng như đuốc: “Lần này chúng ta tới chủ yếu là để đánh giá, quan sát tình hình gần đây của Đại Võ, thăm dò, tìm hiểu tình hình, có vậy mới hoạch định được sách lược, tóm gọn Đại Võ, mở rộng bờ cõi cho Đại Hạ ta!”
Mọi người gật đầu, bọn họ có thể tề tựu bên thái tử thì cũng có suy nghĩ giống hắn ta.
Đối với bất cứ vị đại thần nào mà nói thì công lao lớn nhất chính là mở rộng bờ cõi.
“Thế nhưng tình hình lại nằm ngoài dự đoán của chúng ta!”
“Triều đình Đại Võ không những không đi xuống mà còn phát triển rất tốt, triều khí hừng hực, có xu hướng phục hưng! Thêm hai ba năm nữa là chắc chắn Đại Võ sẽ thừa thế vùng lên! Tới khi ấy muốn thôn tính Đại Võ thì khó rồi!”
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt ai cũng đượm vẻ lo âu.
“Điện hạ, điện hạ có cao kiến gì không?”
Một vị lão thần hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!