Lúc này, trong nước Đa La.
Tuy rằng bạo loạn đã bị trấn áp nhưng trên đường lớn vẫn tiêu điều và quạnh quẽ hẳn, toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa, không ai làm ăn buôn bán nữa.
Vì mọi người đều biết Đại Võ chuẩn bị đánh tới đây, tất cả vật tư đã ngừng cung cấp cho nên vật tư đang vô cùng thiếu thốn.
Mọi người giữ chặt lương thực và vật tư trong tay, không dám tùy tiện trao đổi, người giàu có còn đỡ, còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.
Nhưng mấy người vô sản kia thì thảm rồi, thiếu lương thực, thiếu dầu, thiếu muối, cái gì cũng thiếu, cuộc sống túng quẫn vô cùng.
Loại người này thường chiếm đại đa số.
Cuộc sống về với trước kia, vì thế tin đồn lại truyền ra tiếp.
“Cuộc sống trước đây tốt bao nhiêu! Không cần vất vả như thế mà vẫn có cơm ăn, có áo mặc! Vốn tưởng ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt lên, kết quả bây giờ lại bị đánh về ngày xưa, cứ như một giấc mộng vậy!"
"Đều tại triều đình, đều tại vương thất lòng tham không đáy! Vậy mà lại thất tín bội nghĩa, xé bỏ hiệp ước, giành hết toàn bộ tài sản của thương nhân Đại Võ, chọc giận Đại Võ chặt đứt lương thực!"
“Tại sao nghiệt mà bọn họ tạo ra lại để chúng ta gánh chịu?"
“Đúng đó! Chúng ta mới sống tốt được có mấy ngày mà đã cướp hết tất cả của chúng ta, không muốn thấy chúng ta sống tốt đúng không?"
“Triều đình đúng là xấu xa, đúng là ác độc!"
“Cần loại triều đình như vậy còn có ích gì? Dứt khoát lật đổ cho xong!"
“Đúng, lật đổ hắn ta đi! Sau đó quy thuận Đại Võ để Đại Võ tới tiếp quản, cuộc sống của chúng ta lại có thể tốt lên!"
“Nghe nói Đại Võ đang thực hiện phương pháp nghỉ ngơi dưỡng sức, dân chúng trồng trọt cũng không cần nộp thuế, sinh nhiều con còn được thưởng, triều đình còn miễn phí phát giống, giúp tu sửa công trình thủy lợi, nhân dân Đại Võ thật sự quá hạnh phúc!"
“Thật sao? Có chuyện tốt như vậy sao?"
“Lừa ngươi làm gì? Chuyện này đã truyền ra từ lâu rồi mà ngươi vẫn chưa biết sao?"
“Trời ơi! Kêu Đại Võ tới quản chúng ta giùm cái, ta muốn làm người Đại Võ!"
Cuối cùng càng đồn càng rộng, dân chúng khắp nơi giận dữ, lòng dẫn dao động!
Lúc này, dân chúng Đa La đều đang nhớ đến sự tốt đẹp của ngày trước.
Trước kia, thương nhân Đại Võ tới đây thông thương xây xưởng, mọi người chỉ cần trả sức lao động giá rẻ là đã có lương thực để ăn, có tiền tiêu, có áo mặc, cuộc sống không biết tốt bao nhiêu. Còn có một vài thư sinh dạy học tốt bụng qua đây dạy con cái bọn họ đọc sách biết chữ, hiểu cách làm người.
Nhưng đều tại triều đình Đa La tham lam, ham mê tài phú của thương nhân Đại Võ, thất tín bội nghĩa, đuổi thương nhân và tiên sinh dạy học đi, đồng thời cũng đánh bọn họ về nguyên hình, tiếp tục trải qua cuộc sống khổ sở.
Nếu có thể khôi phục lại cuộc sống trước kia thì tốt biết bao!
Nếu nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, để Đại Võ tới thống trị bọn họ, để bọn họ trở thành người Đại Võ, vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?
Một khi hạt giống này trồng xuống sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy mầm.
Dù sao, phần lớn bọn họ chỉ là bách tính bình thường mà thôi, chỉ muốn lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, thiếu sự giáo dục nên quan niệm quốc gia mờ nhạt, ai thống trị thì bọn họ cũng chẳng quan tâm, ai cho bọn ăn no cơm thì mới quan tâm.
Trước đây không được chọn nhưng bây giờ không phải không có cơ hội.
Sự thay đổi trong hơn một năm này, bọn họ đều để mắt đến, cuộc sống có Đại Võ và không có Đại Võ hoàn toàn khác nhau.
Đồng thời, trải qua sự tuyên truyền của các tiên sinh dạy học ở Đại Võ, bọn họ đều biết Đại Võ đất rộng của nhiều, tài nguyên vô cùng phong phú, dân chúng sinh sống ở Đại Võ có cuộc sống tốt hơn nhiều so với bọn họ.
Có lương thực đủ ăn, có quần áo đẹp để mặc, có nhà cửa chắc chắn để ở...
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!