“Hóa ra là thừa tướng đại nhân, mong đại nhân thứ tội thảo dân không nhận ão già vội vàng hành lễ. Lâm Bắc Phàm nhìn Diêu Chính bằng ánh mắt tò mò: “Vị này là..."
“Thừa tướng đại nhân, để hạ quan giới thiệu với đại nhân!"
Diêu Chính cung kính nói: “Đây chính là thầy của hạ quan, tên La Quang Hải, học vấn vô cùng lớn! Hắn ta từng vào triều làm quan, từng làm đến bậc chính tứ phẩm!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, chắp tay: “Hóa ra là đồng liêu cũ, thất kính thất kính!"
“Thừa tướng đại nhân khách khí quá rồi, hiện giờ lão phu chỉ là một dân thường mà thôi, không nhận được đại lễ như vậy đâu!” Lão giả khiêm tốn nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Nhận được chứ! Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi chính là Diêm La công chính nghiêm minh, dám chống cả tiên đế, đắc tội bách quan, dân chúng luôn có ấn tượng tốt đẹp về ngươi! Cuối cùng triều đình lụi bại ngươi mới phẫn nộ cáo quan về quê! Phẩm chất của lão tiên sinh thực sự khiến bản quan phải kính phục!”
Lão giả phất tay một cách khiêm tốn, hắn ta cười khổ: “Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa! Năm ấy ta có chí nghịch thiên mà không có năng lực nghịch thiên, thế nên mới cáo quan về quê, trốn tránh hiện thực! Để mà so với thừa tướng thì lão phu còn kém xal”
Lão già bội phục, nói: “Thừa tướng đại nhân một mình vào triều, tranh đấu với tham quan, trấn áp phiên vương, đương đầu với địch quốc, cứu vớt dân chúng, đại nhân mới là tấm gương cho chúng ta noi theo!"
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: “Lão tiên sinh, ngươi khách sáo quá rồi, thực ra †a cũng có làm gì đâu! Ngày thường ta cũng chỉ đấu đá với tham quan, tính kế phiên vương, thỉnh thoảng lại đánh trận, cuộc sống bình thường không có gì đặc sắc hết!"
Hai người kia nghe mà sững sờ!
'Thế mà bảo không làm gì á?
Mỗi một bước đều vô cùng nguy hiểm đó!
Nếu sai một bước thì sẽ mất chức quan như chơi, đầu cũng lìa khỏi cổ, chu di cửu tộc là chuyện bình thường!
“Không nói nhiều nữa, đồ ăn sắp nguội rồi, thừa tướng đại nhân ngồi xuống đi!"
“Được, mời hai vị!" Ba người lần lượt ngồi xuống.
Tất nhiên Lâm Bắc Phàm sẽ ngồi ở vị trí chủ vị, lão giả La Quang Hải thì ngồi vị trí số hai, Diêu Chính ngồi sau cùng.
Lâm Bắc Phàm trực tiếp dùng tay mở nắp vò rượu, đoạn rót cho ba người.
Diêu Chính vội vã đỡ lấy vò rượu: “Để ta, để ta..."
Thế là Diêu Chính biến thành một tên sai vặt chuyên rót rượu.
Tiếp đó, ba người vừa ăn vừa trò chuyện vừa uống rượu.
Lão giả La Quang Hải nhìn tác phong của Lâm Bắc Phàm, nhịn không được mà cảm thán: “Thừa tướng đại nhân, đại nhân quá gần gũi với dân chúng rồi! Bên người cũng không có lấy một người hầu, không những tự mình xách rượu mà còn tự mình rót rượu cho chúng ta nữa! Lão phu làm quan mười mấy năm rồi phiêu bạt khắp trời nam đất bắc, trước nay chưa từng thấy ai như đại nhân!"
“Đương nhiên rồi!"
Lâm Bắc Phàm cắn một miếng cá muối rồi lại nhấp một ngụm rượu thượng hạng, hắn lớn giọng nói: “Chỉ có gần dân thì mới biết được dân cần gì!"
Hai người kia gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy..."
Lâm Bắc Phàm lại ăn một miếng tổ yến, hắn dài giọng: “Chúng ta thân là quan phụ mẫu trong triều đình, không những phải biết dân chúng cần gì mà còn phải làm đúng chức trách, như vậy mới có thể đề cao năng lượng tích cực, giúp xã tắc
đổi mới!"
Hai người kia lại gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, thừa tướng đại nhân nói phải!"
Lâm Bắc Phàm vặn một cái đùi gà thơm lừng rồi bắt đầu ăn: “Điều quan trọng nhất là chúng ta không chỉ nói mà còn phải làm, phải quan tâm đến dân chúng mọi lúc mọi nơi! À đúng rồi, mới nãy lúc bước vào ta trông thấy có mấy tiểu thư áo quần mỏng manh trông rất đáng thương, chúng ta có nên gọi họ vào đây bồi rượu, cho bọn họ sưởi ấm một chút?"
Hai người kia gật đầu: “Được được được..."
Lâm Bắc Phàm: ...
Sau khi hai người kia phản ứng lại thì...
“Hự! Không được không được!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!