“Chuyện này…” Lưu Ngô Thiên á khấu.
“Một khi bản quan ra tay thì sẽ liên quan đến đất nước của bản quan! Dù là với bệ hạ hay với thiên hạ này thì đều không tốt! Nhẹ thì ảnh hưởng đến cái mũ trên đầu bản quan, nặng thì mất đầu, bản quan thực sự không cần phải mạo hiếm như vậy! Hơn nữa chuyện này hệ trọng, cũng rất khó để giải quyết, thế nên ngươi trở về đi, mong thứ lỗi bản quan không thể làm được!”
Ngô Thiên sốt sắng: “Nhưng mà thừa tướng đại nhân, bọn họ nói chỉ có đại nhân mới cứu được bọn họ thôi!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như vậy: “Bản quan có năng lực cứu nhưng không thể cứu! Còn về nguyên nhân thì bản quan đã nói rồi đây, bản quan sẽ không nhiều lời nữa! Ngoài ra còn có một chuyện là chúng ta mới gặp nhau, lời ngươi nói chỉ là từ một phía, ai biết ngươi có cố ý lừa gạt bản quan hay không? Thế nên về tình về lí mà nói thì bản quan không thế giúp được!”
Lưu Ngô Thiên càng sốt sắng hơn nữa: “Thừa tướng đại nhân, thảo dân lấy tính mạng của cả nhà mình ra thề tuyệt đối không lừa dối đại nhân dù chỉ nửa câu, bằng không sẽ bị sấm sét đánh chết!”
“Dù những gì ngươi nói là thật thì ta cũng
không thể giúp được đâu.”
Lưu Ngô Thiên quỳ rạp xuống: “Mong đại nhân ra tay giúp đỡ, hãy cứu những người dân Bạch Tượng! Bọn họ thực sự không còn đường sống nữa rồi, chỉ mong đại nhân có thể cứu bọn họ!”
Lâm Bắc Phàm thấy hơi dao động: “Đầu gối nam nhi đáng giá ngàn vàng, vì dân chúng mà ngươi cũng bằng lòng quỳ xuống! Võ hiệp à, mau đứng dậy đi, bản quan không nhận được đại lễ như vậy đâu!”
Kết quả, hắn lại không thế lay chuyển được người nọ.
“Chỉ cần cứu được dân chúng thì chút vinh nhục đó có là gì? Mong thừa tướng đại nhân ra tay tương trợ!” Hắn ta lạy.
“Một người hảo hán trượng nghĩa như ngươi thật khiến bản quan phải bội phục! Bản quan cũng không phải người không thấu tình đạt lý…”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thế này đi, nếu ngươi lấy được thư tình nguyện của dân chúng Bạch Tượng thì bản quan sẽ mao hiểm một phen, thuyết phục bệ hạ xuất binh giải cứu dân chúng Bạch Tượng!”
Lưu Ngô Thiên hớn hở: “Được! Đa tạ thừa tướng đã thành toàn, thảo dân sẽ đi thu thập thư tình nguyện ngay!”
Đối phương chắp tay rồi hưng phấn rời đi.
Sau khi Lâm Bắc Phàm trở về, nữ đế bèn tò mò hỏi: “Các ngươi nói gì thế? Tại sao người đó lại vừa khóc vừa cười rồi lại còn quỳ lạy nữa?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, người đó tên là Lưu Ngô Thiên, hắn ta tới hi vọng thần có thể ra tay cứu giúp những người dân Bạch Tượng! Kế hoạch thôn tính Bạch Tượng của chúng ta sắp thành công rồi!”
“Thật sao? Thế thì đúng là một chuyện tốt!”
Nữ đế vui mừng: “Chúng ta ở bên ngoài dạo chơi cũng đủ rồi, hiện giờ hồi cung thôi!”
“Vâng thưa bệ hạ”
Thế là bọn họ bèn xuất phát trở về kinh thành…
ở một diễn biến khác, Lưu Ngô Thiên có được hi vọng từ Lâm Bắc Phàm, hắn ta nhanh chóng trở về Bạch Tượng và truyền đạt lại tin tốt này cho dân chúng Bạch Tượng.
“Mọi người ơi, ta đã gặp được thừa tướng đại nhân Lâm Bắc Phàm rồi! Sau khi nghe ta nói, hắn đã đồng ý mạo hiếm một phen, thuyết phục bệ hạ Đại Võ đế cứu chúng ta!”
Dân chúng Bạch Tượng không dám tin.
“Thật sao? Thừa tướng đại nhân đồng ý cứu chúng ta thật sao?”
“Ngươi không lừa bọn ta chứ?”
“Đại hiệp, ngươi khỏng được đùa cợt như vậy đâu!”
Lưu Ngô Thiên kích động, hắn ta gật đầu: “Thật một trăm phần trăm! Cơ mà chuyện này sẽ liên lụy đến hắn, hắn cũng không tin lời ta nói cho lắm nên hắn yêu cầu phải nhìn thấy trăm vạn thư tình nguyện của dân chúng thì mới ra tay tương trợ!”
Bọn họ lập tức hoan hô.
“Tốt quá rồi, thừa tướng đại nhân đồng ý ra tay cứu giúp!”
“Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi! Có thể sống cuộc sống tươi đẹp rồi!”
“Thư tình nguyện ở đâu, đế ta kí!”
Lưu Ngô Thiên bèn sờ một tấm vải trắng cực lớn ra, nói: “Ta đã chuẩn bị vải ròi đây, cơ mà chưa viết thư tình nguyện!”
“Để lão phu… viết cho!” Một lão già trông có vẻ đã từng được đọc sách đứng ra.
Trông hắn ta có vẻ đã đứng tuổi, ánh mắt hơi mờ, bước đi lảo đảo, song bàn tay cầm bút lại vững vàng vô cùng, hắn ta viết những lời mong muốn của bọn họ lên tấm vải.
Trông thì khoảng hơn trăm chữ song lại tốn cả nửa canh giờ. Sau khi viết nét bút cuối cùng,
hắn ta bèn thở phào một hơi.
Hắn ta xoa xoa lưng, mồ hôi đã ướt đầm đìa.
“Được rồi, tiếp theo sẽ là…”
Ông già cắn rách ngón tay đế máu chảy ra rồi ấn lên tấm vải trắng, đế lại một dấu tay màu đỏ.
Những người dân khác cũng làm theo, bọn họ cắn ngón tay và in dấu lên tấm vải.
Một lúc sau, thư tình nguyện đã có cả mấy trăm dấu tay màu đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!