Trong vòng ba ngày, đại diện các nước đã nhanh chóng tới Hố Lao Quan của Đại Võ để tham gia đại hội liên minh phạt Hạ lần này.
Tham gia đại hội lần này bao gồm cả Đại Võ, tổng cộng có bảy quốc gia.
Thoạt nhìn có vẻ cũng không nhiều, nhưng mấy quốc gia này chủ yếu đều là quốc gia ở gần xung quanh Đại Võ, những quốc gia khác quá xa không có cách nào chạy tới, cũng không có cách nào tham gia được vào đại hội lần này.
Lúc này, mọi người tập trung trong phòng nhưng đều mang suy nghĩ riêng, cũng không nói nhiều, toàn bộ hội đường vô cùng yên tĩnh.
Đúng lúc này, một người trẻ tuối bước vào trong nơi này như vào chỗ không người.
Các đại biểu có mặt ở đó nhìn thấy người trẻ tuổi này đều vô cùng ngạc nhiên.
Một người hỏi thành tiếng: “Ngươi chính là… thừa tướng, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ, Trung Dũng vương Lâm Bắc Phàm điện hạ?”
Người trẻ tuổi mỉm cười gật đầu: “Không sai, chính là bản vương!”
Người trẻ tuổi này chính là Lâm Bắc Phàm, là hắn đã đưa ra đại kế liên minh, hiến nhiên cũng do hẳn đại diện cho Đại Võ tới tham gia hội nghị lần
này. Lâm Bắc Phàm chính là nhân vật số hai ở Đại Võ, thân phận và địa vị cao hơn bọn họ nhiều!
Vì thế các đại biểu có mặt ở đó đều đứng dậy hành lễ, nói một cách cung kính và lớn tiếng: “Bái kiến thừa tướng, binh mã đại nguyên soái của Đại Võ, Trung Dũng vương điện hạ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười phất tay, tươi cười rạng rỡ nói: “Các vị đại nhân không cần đa lễ! Chào mừng các vị đã tới tham gia đại hội liên minh phạt Hạ lần này, hội nghị lần này sẽ do bản vương chủ trì!”
“Nên là như thế!” Mọi người đều gật đầu.
“Mời các vị ngồi!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
Cùng với một tiếng ra lệnh của hắn, mọi người đều ngồi xuống.
“Đại Hạ vô đạo dần đến trong thành binh hoang mã loạn, xuất hiện nhiều thiên tai nhân họa khiến dân chúng lầm than! Hoàng đế Đại Hạ càng vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không để ý đến triều chính, tốn hại tính mạng của dân chúng cho nên mới bị ông trời lấy đi tính mạng, đây chính là thiên ý!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Thế nhưng dân chúng Đại Hạ cũng không vì thế mà thoát khỏi biển khổ mà càng khó khăn hơn, cuộc sống bấp bênh! Bệ hạ lo sầu, đêm không ngủ được, cho nên đặc biệt lệnh cho bản
vương mở đại hội liên minh phạt Hạ này để tập trung sức mạnh của mọi người thảo phạt Đại Hạ, giải cứu dân chúng Đại Hạ, trả lại một thế gian thái binh!”
“Hành động này của chúng ta chính là chiến tranh chính nghĩa, thay trời hành đạo, hy vọng các vị đại nhân ủng hộ nhiều hơn!”
Mọi người đều nhìn với con mắt khác hẳn.
Nhìn đi, cách nói chuyện quá có trình độ, quá có giác ngộ!
Rõ ràng là chiến tranh xâm lược, kết quả lại nói một cách quang minh chính đại như thế, đúng lý hợp tình như vậy, hiên ngang lẫm liệt như thế, thật là một người khôn khéo!
Cứ như thể không đánh chính là có lỗi với bản thân vậy!
Chẳng trách còn trẻ tuổi như thế đã leo lên vị trí cao như vậy, người ta thật sự có trình độ!
“Lâm thừa tướng nói chí phải!”
“Vua của ta cũng vì nhìn thấy dân chúng Đại Hạ thường xuyên gặp khó khăn, không đành lòng cho nên mới không thể không xuất binh phạt Hạ!”
“Đúng vậy, vua của ta cũng như thế, hy vọng được góp một phần sức vì sinh linh thiên hạ!”
‘Vi sinh linh xã tắc, chúng ta không thế không chiến!”
“Phương án phối hợp này hay đây, vô cùng công bằng, bản quan ủng hộ!”
Mọi người nhao nhao đáp lời.
Càng nói càng cảm thấy mình là bậc thầy chính nghĩa, đang thay trời hành đạo, vô thức cũng ngấng cao đầu hơn vài phần.
Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động, chắp tay nói: “Hóa ra các vị cũng có suy nghĩ như vậy, chính nhờ có chí sĩ đầy lòng nhân ái lòng ôm thiên hạ, trong tim có dân chúng, tre già măng mọc, mở mang cái mới như các vị mà dân chúng mới có thế được hưởng thái bình viên mãn!”
“Thừa tướng quá khen, chúng ta hố thẹn không dám nhận!”
Mọi người mang vẻ mặt mỉm cười, nói xong lời khách sáo mới tiến vào chủ đề chính.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!