Lâm Bắc Phàm nhíu mày, suy cho cùng cũng là dân nước nhỏ!
Không được tiếp nhận giáo dục quân sự khá hệ thống và hoàn thiện, không làm được kỷ luật nghiêm minh, mới lấy được có chút thành tựu nhỏ mà đã lập tức giải phóng ác ma trong lòng ra ngoài, ham mê hưởng thụ. Lâm Bắc Phàm đã coi nơi này thành lãnh thổ của Đại Võ, mà nhân dân ở đây cũng được coi thành dân Đại Võ, các ngươi gây họa ở nơi này, đến khi ấy rời đi, người mà bọn họ oán hận cũng chính là Đại Võ! Vì thế, hắn lớn tiếng quát: “Truyền lệnh xuống, toàn thể tướng sĩ từ trên xuống dưới của quân lên minh không được phép làm phiền người dân, không được gây sự, càng không được cưỡng hiếp, bắt cóc cướp giật, người vi phạm sẽ bị xử theo quân pháp!”
“Rõ, nguyên soái!”
Mệnh lệnh rất nhanh đã truyền xuống, nhưng tướng quân các nước lại tìm tới đây, trong giọng điệu mang theo chút bất mãn.
“Nguyên soái đại nhân, tại sao lại ra lệnh như vậy?”
“Chúng ta vất vả lắm mới đánh được tới đây, mổi một người đều là công thần, lẽ nào không thể hưởng thụ một chút hay sao?”
“Đúng đó, đánh xong một trận các tướng sĩ
đều vất vả, nên cho bọn họ xả láng một chút chứ!”
“Nguyên soái, chúng ta đánh trận không phải vì mấy điều này hay sao?”
Tuy rằng trên danh nghĩa các tướng sĩ là thuộc hạ của hắn nhưng dù sao cũng là người của các nước khác, Lâm Bắc Phàm cũng không tiện nối nóng, vì thế hắn cười bảo: “Các vị tướng quân, bản vương vô cùng hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng các ngươi đã từng nghĩ nếu lúc này đế mọi người thoải mái hưởng thụ sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi thế nào không?”
“Chuyện này. có thể có ảnh hưởng bất lợi gì chứ?”
Mọi người đều hơi ngơ ngác.
“Ảnh hưởng cũng lớn đấy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sói, chỉ có vào lúc đói khát nhất mới liều mạng tranh giành thức ăn, săn giết súc vật! Nhưng một khi đợi nó ăn uống no đủ rồi sẽ trở nên lười biếng, cho dù ngươi đứng trước mặt nó thì nó cũng chẳng buồn nhúc nhích, người cũng giống như thế thôi!”
“Các vị tướng quân, ngươi cho mọi người ăn chơi xả láng ra, có được thứ nên có được, cơm no rượu say, nào còn có ý chí đi liều mình nữa? Đối lại là các ngươi, các ngươi còn bằng lòng liều
mạng nữa không?”
“Nguyên soái đại nhân nói chí phải!” Các vị tướng quân chợt hiểu ra.
“Cho nên bản vương muốn mọi người duy trì trạng thái đói khát, để bọn họ không thế có được thứ mà họ muốn có nhất, có thế nhìn mà không thế ăn, như vậy mới nghẹn một bụng hỏa, phấn đấu đi liều mạng, đi công thành đoạt đất, đi chiến đấu! Cứ như vậy, không phải chúng ta có thể đánh hạ càng nhiều địa bàn hơn, chia được càng nhiều lợi ích hơn sao?”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý nói: “Khi đó, chúng ta lại từ từ hưởng thụ sau, vậy chẳng phải càng mỹ mãn hơn hay sao?”
Mọi người đều vỗ đùi một cái.
“Nguyên soái nói đúng quá, nhất định phải đế bọn họ duy trì trạng thái đói khát!”
“Chỉ có đói khát mới bùng phát sức mạnh to lớn được!”
“Nếu có được sự thỏa mãn, bọn họ sẽ lười liều mình!”
“Nguyên soái đại nhân anh minh, mạt tướng xin nhận chỉ dạy!”
“Cho nên sau khi các vị tướng quân trở về nhất định phải quản thúc người bên dưới cho tốt, để bọn họ duy trì trạng thái đói khát thì tướng
quân của chúng ta mới làm việc thuận lợi được!” Lâm Bắc Phàm lại dặn dò một câu.
Các vị tướng quân tạm biệt hắn, trở về ràng buộc lính của mình.
Tiếp sau đó, chuyện đốt giết cướp của không còn xảy ra nữa, mọi người đều yên tâm nghỉ ngơi chỉnh đốn để chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Sau một ngày nghỉ ngơi, mọi người phấn chấn tinh thần, xuất phát đến nội địa Đại Hạ, tốn thời gian một ngày đã tới được một tòa thành gần biên quan là Hạ Thành.
Tòa thành này vổn có trăm vạn người, được tính là một thành phố khá phồn hoa ở biên cương.
Nhưng từ sau khi tin tức quân liên minh phạt Hạ thành lập truyền ra, nơi này đã có hơn hai mươi vạn người chạy trốn.
Hôm qua, khi tin biên quan bị đánh hạ truyền đi, nơi này lại có hơn ba mươi vạn người chạy trốn nữa.
Chỉ còn lại nhân khấu chưa đến năm mươi vạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!