“Đào đại nhân lại là ý gì?” Lý Ngọc Xuân mặt không biểu cảm đứng dậy, chỉ chỉ góc tường, ý bảo Hứa Thất An tới đó.
Chờ tiểu lão đệ nhu thuận nghe theo, hắn mới nhìn về phía Đào Ngân la, tiếp tục nói: “Ngươi cùng ta không phải dưới trướng một Kim la, không có quy củ này.”
Nếu dưới trướng cùng vị Kim la, nhân viên điều động thậm chí cũng không cần đi thư phòng sửa chữa hồ sơ, trực tiếp tới cửa đưa tin là được.
Nhưng cấp dưới của Kim la khác nhau, xuất hiện nhân viên điều động, cần đi cả một đống lưu trình.
Thủ trưởng của Lý Ngọc Xuân cùng Đào Mãn không phải cùng Kim la, Đồng la dưới trướng bọn họ không thể tùy ý điều động.
“Là như vậy.” Đào Mãn vỗ ót, chỉ vào Hứa Thất An trong góc:
“Là Khương đại nhân bảo ta tới đưa người đi, hắn nhìn trúng tiểu tử này, hắc, cũng không biết hắn lấy đâu ra phúc khí... Ngươi ngây ngốc làm gì, qua đây, còn ở góc tường, về sau ngươi là người của ta rồi.
“Khương Kim la coi trọng ngươi, đây là phúc của ngươi.”
Lời này sao nghe là lạ... Khương đại nhân có phải còn muốn kiệu lớn tám người nâng cưới ta về hay không? Nói ta cũng không quen hắn... Trong lòng Hứa Thất An lảm nhảm, hướng Lý Ngọc Xuân ném tới ánh mắt dò hỏi.
Lý Ngọc Xuân nói: “Vậy ngươi đi trả lời Khương đại nhân, ta không đồng ý.”
“Cái gì?” Đào Mãn hoài nghi mình nghe lầm, Lý Ngọc Xuân này, hắn dám từ chối Khương đại nhân? Hôm nay có phải uống rượu giả, đầu óc mất linh hay không.
“Ta lười nói lời thừa với ngươi, Khương đại nhân còn đang chờ đó, ta bây giờ phải đưa người đi, ngươi có ý kiến, tự mình tìm Khương đại nhân đi.”
“Họ Đào, ngươi đụng đến người của ta thử xem, hôm nay nếu để ngươi bước ra khỏi cửa này, lão tử không tên là Lý Ngọc Xuân nữa.”
“Họ Lý, ngươi hôm nay thật sự hâm rồi, biết mình nói cái gì không?”
Hai vị Ngân la khắc khẩu kinh động các Đồng la cùng lại viên phòng bên, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, cùng với Đồng la Đào Mãn mang đến, mấy người ngồi ở trong sân ăn lạc rang, nghe tiếng chửi đổng bên trong.
“Hắc, đồng nghiệp kia của các ngươi lai lịch thế nào?” Một vị Đồng la dùng vỏ đao vỗ đùi Tống Đình Phong một phát.
Tống Đình Phong nói: “Không có lai lịch gì.”
“Khương Kim la kia sẽ điểm danh nói họ đòi hắn?” Đám Đồng la không tin, người như vậy, khẳng định có thiên phú dị bẩm.
Tống Đình Phong nghĩ nghĩ, đưa ra một giải thích hợp lý: “Hắn đi Giáo Phường Ti ngủ cô nương, không cần tiền.”
Mọi người không tin, nhìn về phía Chu Quảng Hiếu, người sau gật gật đầu.
Vậy là tin rồi.
“Sao có thể không đòi tiền?” Các Đồng la chấn động, khiêm tốn thỉnh giáo, chơi gái miễn phí là niềm vui xưa nay không thay đổi của nhân loại.
“Không thể nói, ta đáp ứng giữ bí mật thay hắn.” Tống Đình Phong lắc đầu, dừng một chút, bổ sung: “Hắn cho chúng ta một lượng bạc làm phí bịt miệng.”
“Một lượng bạc đúng không, cho.”
Tống Đình Phong tiếp nhận, thu vào trong lòng, lại lắc đầu: “Một lượng không đủ, thêm tiền.”
Lại cho một lượng.
“Nói đi.” Các Đồng la chờ mong nhìn hắn.
“Bởi vì là chúng ta mời khách.” Tống Đình Phong cười ha ha.
“Đánh hắn.”
Tống Đình Phong bị mấy tên Đồng la ấn xuống đất đánh, bạc bị cướp trở về.
Về Dương Lăng chi tiết này, Hứa Thất An mời đưa hai vị đồng nghiệp ở Quế Nguyệt lâu ăn một bữa, coi là phí bịt miệng.
Thật ra ở trong mắt Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, ngủ Phù Hương mới làm người ta hâm mộ ghen hận, về phần tài thơ, thơ từ rắm chó, có tác dụng cái rắm.
Võ phu thô bỉ nhưng không chim ngươi viết thơ tốt không.
...
Khương Luật Trung ngồi ở trong sảnh, điều đến hộ tịch cùng tư liệu Hứa Thất An, nhìn qua mới biết, thì ra là khoái thủ nho nhỏ huyện Trường Nhạc trong vụ án bạc thuế lúc trước biểu hiện bắt mắt.
“Vụ án Bình Viễn bá bị giết là ta phụ trách, tuy nói Ngụy Công thay ta kháng lại áp lực từ các phe trên triều đình, nhưng ta không thể bởi vậy buông lỏng, như vậy sẽ làm Ngụy Công nghi ngờ năng lực của ta.” Khương Luật Trung theo bản năng gập ngón tay gõ mặt bàn, trầm ngâm:
“Người này am hiểu truy bắt phá án, chính là nhân tài ta cần. Hơn nữa, lui tới chặt chẽ với thuật sĩ Ti Thiên Giám, ta có thể thông qua hắn, hướng Ti Thiên Giám mua pháp khí, võ trang thuộc hạ.”
Bình Viễn bá chết không đáng tiếc, nhưng án vẫn phải làm, làm xong chính là công lao, Hứa Thất An chỉ dựa vào hồ sơ liền phá giải vụ án bạc thuế, năng lực xuất chúng. Đây là ưu điểm thứ nhất của Hứa Thất An.
Ưu điểm thứ hai, áo trắng của Ti Thiên Giám khinh thường võ giả, trừ định kỳ bổ sung pháp khí chiêng đồng, pháp khí còn lại keo kiệt không chịu bán, ngày đó hắn thấy thuật sĩ áo trắng cung kính như thế đối với Hứa Thất An, biết được Hứa Thất An giao tình tâm đầu ý hợp với đám lục phẩm luyện kim thuật sư, liền động tâm tư thu vào dưới trướng.
Một món pháp khí phẩm chất tuyệt hảo, trừ cần trận sư vẽ rồng điểm mắt, luyện kim thuật sư rèn cũng không thể thiếu.
Lúc này, Đào Ngân la sải bước đi đến, vẻ mặt giận dữ, ôm quyền nói: “Đầu nhi, Lý Ngọc Xuân mang ta đuổi về.”
“Đuổi về?” Đôi mắt ưng của Khương Luật Trung nháy mắt trở nên sắc bén, khí thế nghiêm nghị khiến Đào Mãn không dám nhìn thẳng, hơi cúi đầu.
“Chuyện gì vậy.” Khương Kim la trầm giọng nói.
“Chính là không cho người, còn nói nếu ngài đòi người, có thể, tự mình đến chỗ hắn.” Đào Mãn bẩm báo theo sự thật.
Hắn bị Lý Ngọc Xuân chọc tức, nếu không phải nha môn quy định, trừ diễn võ trường, Đả Canh Nhân không thể lén đánh nhau, Đào Mãn đã sớm khiến Lý Ngọc Xuân biết, nắm đấm của mình to bao nhiêu cứng bao nhiêu.
“Được, ta tự đi.” Khương Kim la không mang theo vui giận nói.
Bên kia, Lý Ngọc Xuân chạy một chuyến Thần Thương đường của Dương Nghiễn, chưa tìm được người, đến sảnh bên tìm lại viên hỏi, Dương Kim la ở Hạo Khí Lâu uống trà hầu Ngụy Công.
Ngụy Uyên có hai con nuôi, một người là Nam Cung Thiến Nhu trong nha môn công nhận, so với đàn bà càng lung linh hơn. Một người khác chính là “nước đổ đầu vịt” Dương Nghiễn.
Lý Ngọc Xuân chạy đến Hạo Khí Lâu, nói có chuyện quan trọng báo cáo, hộ vệ đang trực theo thường lệ lên lầu thông báo, sau khi được triệu kiến, Xuân ca ‘bịch bịch bịch’ một hơi lên lầu bảy.
Nhìn thấy Dương Nghiễn tư thế ngồi vạn năm không thay đổi, nghiêm cẩn như người đá, Xuân ca nhẹ nhàng thở ra, lớn tiếng nói: “Dương Kim la, ty chức có việc bẩm báo.”
Dương Nghiễn khẽ gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh trông lại: “Nói.”
Xuân ca mang theo một chút cảm xúc nói: “Khương Kim la muốn cướp người.”
Ngụy Uyên cùng Nam Cung Thiến Nhu nhìn tới.
Dương Nghiễn nói: “Cướp người?”
“Vâng.” Lý Ngọc Xuân nói: “Cướp Đồng la Hứa Thất An.”
Dương Nghiễn nhướng hàng lông mày rậm lên, nhìn về phía Ngụy Uyên: “Nghĩa phụ.”
Ngụy Uyên cười ha ha nói: “Đó là chuyện của hai ngươi.”
Dương Nghiễn lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi Hạo Khí Lâu.
Lý Ngọc Xuân hướng tới Ngụy Uyên cùng Nam Cung Thiến Nhu ôm quyền, xoay người đi theo.