Cửa ngự thư phòng mở ra lần nữa, đại thái giám đội mũ ô sa cao, mặc áo mãng bào màu nâu nhạt đi ra.
“Các vị điện hạ, bệ hạ cho mời.”
Lấy đông cung thái tử cầm đầu, hoàng tử hoàng nữ tới xem xét tình huống tổng cộng tám người, cùng nhau vào ngự thư phòng.
Bàn sách ngự dụng của hoàng đế bày ở sảnh trước, không có một bóng người, đại thái giám dẫn bọn họ vào sảnh phía trong, chỉ thấy màn che buông xuống, Nguyên Cảnh đế ngồi xếp bằng ở bồ đoàn, ngồi đối mặt với hắn là nữ quốc sư thanh lệ tuyệt sắc.
Hai người cách nhau không xa không gần, giữ một cái khoảng cách đạo hữu luận đạo.
Những năm gần đây, Nguyên Cảnh đế chính là theo vị nữ quốc sư này tu đạo, hiệu quả vô cùng tốt, lúc trước Nguyên Cảnh đế mệt mỏi vì chính vụ, tóc sớm bạc, ngoài ba mươi, thái dương đã bạc.
Theo vị đạo thủ Nhân tông này tu đạo hai mươi năm, ngược lại tóc đen đầy đầu, khí huyết và thân thể đều tốt hẳn lên.
Thái tử lén lút hận không thể tết con rối nguyền rủa nàng.
Hoàng tử khác, quan cảm đối với vị đạo cô này, một nửa là hâm mộ tham lam, một nửa là kính sợ chán ghét.
“Quốc sư, trẫm vẫn tâm thần không yên.” Nguyên Cảnh đế từ trạng thái ngồi thiền thoát ra, mở mắt, thở dài nói.
“Bệ hạ có tâm bệnh, còn cần tâm dược chữa.” Nữ quốc sư mở miệng, trong giọng nói mang theo sự dễ nghe cùng khuynh hướng cảm xúc của nữ tử trưởng thành.
“Trẫm quả thật có tâm bệnh...” Nguyên Cảnh đế nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của đạo cô, cười nói: “Trẫm luôn chờ quốc sư song tu cùng trẫm.”
Nghe được câu này, sắc mặt các hoàng tử hoàng nữ lập tức cổ quái hẳn lên.
Chỉ có trưởng công chúa cùng thái tử mặt không đổi sắc, tâm tư rất thâm trầm.
Mười năm trước, Nguyên Cảnh đế liền đề xuất muốn song tu với quốc sư, quốc sư không đáp ứng, Nguyên Cảnh đế hạ chiếu thư, muốn phong nàng làm Tiên phi.
Quốc sư vẫn không đáp ứng, Nguyên Cảnh đế còn dựa vào người ta tu tiên, đành phải thôi.
Người ngoài chỉ cho rằng Nguyên Cảnh đế là ham thiên tư tuyệt sắc của quốc sư, có lẽ là có nguyên nhân phương diện này, nhưng cũng không phải nhân tố chủ yếu. Các hoàng tử hoàng nữ rõ nhất cách làm người của phụ hoàng mình.
Hậu cung ba ngàn người đẹp, nữ nhân nào muốn mà không có được?
Vị vương phi được coi là kinh thành đệ nhất mỹ nhân kia, năm đó tuy ở ngay trong cung, nhưng lúc ấy Nguyên Cảnh đế đã cấm dục tu đạo lại không động vào một ngón tay của nàng nữa.
Điều phụ hoàng tha thiết ước mơ, là trường sinh.
Chưa được câu trả lời hài lòng, Nguyên Cảnh đế cũng không để ý, xốc lên màn che, dẫn một đám con cái tới sảnh trước. Hắn ngồi ở bêm bàm sạc, nói: “Không cần lo, đã không sao rồi.”
Thái tử làm trưởng tử, lãnh tụ các hoàng tử hoàng nữ, chắp tay nói: “Phụ hoàng, có liên quan với đại điển tế tổ khác thường hay không.”
Nguyên Cảnh đế khẽ nhíu mày, không muốn giải thích.
Thái tử kín đáo nháy mắt cho nhị công chúa, mặc cung trang hoa mỹ diễm lệ, Lâm An công chúa dung mạo quyến rũ cười cười, từ trong tay đại thái giám tiếp nhận chén trà, lắc mông tới cạnh Nguyên Cảnh đế, làm nũng nói:
“Phụ hoàng, Tang Bạc là cấm địa của hoàng thất chúng ta, tặc nhân nào có thể lẻn vào Tang Bạc, còn phá hủy miếu của thái tổ hoàng đế, vậy có phải cũng có thể lẻn vào trong Lâm An phủ hay không.”
Trên khuôn mặt kiều mỵ diễm lệ của nàng làm ra bộ dáng lông mày nhíu chặt, yếu ớt sợ hãi.
Nhị công chúa được cưng nhất, bởi vì biết làm nũng, biết lấy lòng Nguyên Cảnh đế.
Nguyên Cảnh đế là người cường thế, tràn đầy ham m.uốn khống chế, hắn không nhất định sẽ thích trưởng công chúa tài hoa hơn người nhưng tính cách bá đạo, nhưng tuyệt đối thích nhị công chúa yếu ớt vô hại, dựa vào mình, còn biết làm nũng.
Hoàng đế tóc đen nhánh, giống như đang tuổi tráng niên, vỗ vỗ bàn tay mềm của nhị công chúa, an ủi: “Nói hươu nói vượn, cấm địa của hoàng cung, há là tặc nhân nói đến là đến, nói đi là đi.”
Thái tử mở đầu, nhị công chúa trợ công, trưởng công chúa bước ra, thi lễ nói: “Vừa mới ở cửa gặp được Ngụy Công, hắn kín đáo hướng nhi thần biểu đạt sự khó khăn, đánh giá là muốn nhi thần giúp đỡ cầu tình, thư thả thêm vài ngày.”
Nguyên Cảnh đế nghe vậy, hừ một tiếng.
Trưởng công chúa tiếp tục nói: “Phụ hoàng, nhi thần vừa lúc quen biết một cao thủ phá án, nếu hắn tham gia vụ án này, trong vòng nửa tháng, nhất định có thể tra ra manh mối.”
Nháy mắt, các hoàng tử hoàng nữ đều quay đầu, nhìn về phía trưởng công chúa. Lâm An công chúa ôm cánh tay Nguyên Cảnh đế cũng nhịn không được nhìn lại.
Ánh mắt thái tử đảo qua trưởng công chúa.
Trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên một suy nghĩ: Hoài Khánh lại muốn đề bạt người của mình.
Hoàng tử hoàng nữ có hai loại phương thức mở rộng thế lực, một: mượn sức triều thần, làm bọn họ trở thành người ủng hộ mình. Hai: đề bạt tâm phúc.
Cái trước bởi vì Nguyên Cảnh đế ham muốn khống chế mãnh liệt, đế vương tâm thuật lô hỏa thuần thanh, các hoàng tử còn lại bao gồm thái tử ở trong đều không dám to gan lớn mật kết đảng.
Cái sau là thủ đoạn bọn họ quen dùng.
Nhưng là phải xem thời cơ, các hoàng tử hoàng nữ cảm thấy trước mắt cũng không phải thời cơ tốt, bởi vì nhiệm vụ độ khó quá lớn.
Nguyên Cảnh đế nheo mắt, cười nói: “Hoài Khánh có nhân tuyển nào?”
Trưởng công chúa đáp: “Hứa Thất An Đồng la nha môn Đả Canh Nhân.”
Nhị công chúa bừng tỉnh đại ngộ, “a” một tiếng, vẻ mặt ngây thơ nói: “Chính là ngày đó tế tổ, Đồng la biểu hiện phi thường ngưỡng mộ tỷ tỷ? Tỷ tỷ còn nói cười với hắn.”
Lời này ác độc!
Ở trước mặt Nguyên Cảnh đế, âm thầm chơi xỏ trưởng công chúa một lần.
Phải biết rằng, trưởng công chúa còn chưa xuất giá, tuy Nguyên Cảnh đế mấy năm qua si mê tu đạo, hôn sự của con cái cũng không thích quan tâm. Nhưng đường đường công chúa trêu ong ghẹo bướm mãi như vậy là thế nào.
Trưởng công chúa tiếp tục nói: “Phụ hoàng hẳn là từng nghe về người này, hắn là cháu của Ngự Đao vệ bách hộ Hứa Bình Chí, trong vụ án bạc thuế, bị liên lụy ở bên trong.”
Nguyên Cảnh đế rốt cuộc có hứng thú: “Trẫm nhớ, là có người như vậy, còn luyện chế ra bạc giả. Nếu không phải bạc giả bảo tồn không tiện, tốn quá nhiều muối, trẫm đã bảo Ti Thiên Giám luyện chế lượng lớn.”
Tài liệu của bạc giả là muối, mà muối quá mức đắt đỏ, sau khi nghe xong thuật sĩ Ti Thiên Giám bẩm báo, Nguyên Cảnh đế đã đánh mất ý tưởng sản xuất lượng lớn bạc giả.
“Không chỉ như vậy, người này lúc làm ở huyện Trường Nhạc, biểu hiện nổi trội xuất sắc, liên tục phá được án mạng.” Trưởng công chúa bỏ thêm mồi lửa.
Nguyên Cảnh đế cười nói: “Đã như vậy, con không cần làm điều thừa nhỉ.”
Trưởng công chúa cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn: “Phụ hoàng minh giám, ngay hôm qua, Đồng la Hứa Thất An kia cùng một vị Ngân la trong nha môn xảy ra xung đột, một đao chém y trọng thương. Lấy hạ phạm thượng, y theo luật pháp, phải chém ngang lưng.
Hôm nay đang bị nhốt trong phòng giam, nhi thần có thể thỉnh cầu phụ hoàng, cho phép hắn lập công chuộc tội.”