Đây quả thật là chuyện Xuân ca có thể làm ra... Trong lòng Hứa Thất An có chút cảm động.
Từ chỗ ngục đầu thu hồi đồng phục, yêu bài cùng bội đao, được nói cho biết tấm gương ngọc thạch nhỏ bị đường đệ lấy đi, Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra.
Không ngoài dự liệu, Ngụy Uyên cũng chưa muốn giết hắn. Cho dù không có bệ hạ đặc xá, Ngụy ba ba nghĩ hẳn cũng sẽ đổi cái cớ hợp tình hợp lý cứu hắn.
Ra khỏi địa lao, hai người hướng tới ngoài nha môn bước đi, tới gần chỗ cửa chính, bỗng nhiên nghe thấy những tiếng gõ chiêng.
Lý Ngọc Xuân được mấy vị Đồng la quây lấy vào nha môn, vị Đồng la dẫn đầu kia gõ chiêng bình thường, vừa hô lớn:
“Lý Ngân la quan phục nguyên chức...”
Các lại viên cùng Đả Canh Nhân đều đi ra quan sát, hướng tới Lý Ngọc Xuân chỉ trỏ.
Xuân ca mặt đỏ tai hồng, cúi đầu đi nhanh.
Cách đó không xa, ba tiểu lão đệ nhìn nhau, Hứa Thất An đề nghị: “Đầu nhi quan phục nguyên chức, thật đáng mừng, chúng ta vẫn là đừng đi quấy rầy.”
Không chịu nổi mất mặt... Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu gật đầu, ba người đạt thành nhất trí.
Xuân ca đây là bị Ngụy Uyên chỉnh, hôm qua ngươi trước mặt mọi người đánh mặt hắn, hôm nay hắn khua chiêng gõ trống đánh mặt ngươi... Trong lòng Hứa Thất An quyết định, về sau không thể tùy tiện đắc tội Ngụy Uyên.
Người đau đớn mất ‘chim’, khí lượng bình thường đều không lớn.
Hứa Thất An cả người hôi rình, lại vội về nhà báo tin vui, không ở lại nha môn, cưỡi lên con ngựa cái nhỏ nhắn hắn yêu thích, hấp tấp chạy về phía nhà.
Hơn nửa giờ sau, về tới Hứa phủ.
Lão Trương gác cổng thiếu chút nữa vui quá mà khóc, Hứa Thất An mang cương ngựa ném cho lão, vào sân, tính hướng người nhà báo tin vui trước.
Giờ này, trong nhà đã ăn xong bữa sáng, Nhị thúc đang đi trực, để lại một mình Hứa Tân Niên ở nhà, ở sảnh phía sau nói chuyện cùng mẫu thân.
Nhìn thấy Hứa Thất An trở về, đôi mắt đẹp của thẩm thẩm lập tức sáng lên, chợt kiềm chế sự vui sướng, cho đứa cháu một cái vẻ mặt ghét bỏ mang tính thói quen.
Hứa Tân Niên ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Trưởng công chúa nhanh như vậy đã ra tay?”
Hứa Thất An giật mình, bỗng nhiên đầu óc rõ ràng, khó trách Nguyên Cảnh đế sẽ biết hắn nhân vật nho nhỏ này, cái này cũng không hợp lý.
Là trưởng công chúa ở trước mặt Nguyên Cảnh đế tiến cử mình... Ừm, cũng không bài trừ là Ngụy Uyên bắt lấy cơ hội, chế tạo cơ hội lấy công chuộc tội cho hắn.
“Đừng lạc quan quá sớm, đã xảy ra chuyện...” Hứa Thất An nhìn thẩm thẩm, dừng lại: “Chúng ta nói chuyện sau... Ài, hai ngày nay để cho thẩm thẩm lo lắng hỏng rồi, hổ thẹn hổ thẹn. Nghe Từ Cựu nói, thẩm thẩm vì cháu, trắng đêm không ngủ.”
Thẩm thẩm vừa nghe, liền xù lông, hung hăng lườm con trai nói năng chẳng biết giữ miệng, cái cằm nhọn nhọn trắng muốt nâng lên: “Hừ ~ “
Hứa Tân Niên nói tiếp: “Phụ thân hôm qua đi Ti Thiên Giám, muốn mời các thuật sĩ áo trắng cầu tình, nhưng biết được một tin tức không tốt.”
Hắn chần chờ một chút: “Giám chính bị bệnh rồi.”
“Gì?” Hứa Thất An nghi ngờ nói: “Giám chính bị bệnh?”
Nhất phẩm thuật sĩ, sinh bệnh!
Hơn nữa còn là thuật sĩ hệ thống tu hành lấy cứu tử phù thương mà vang danh.
Lão cảnh sát Hứa Thất An lập tức triển khai liên tưởng, có thể có liên quan với Tang Bạc dị biến hay không. Chung quy không có khả năng giám chính đại nhân mang mình nhốt ở đài bát quái, ngắm nhân gian, ngắm rồi ngắm, trúng gió bị cảm chứ.
“Tình huống cụ thể không biết được.” Hứa Tân Niên nói: “Đệ bây giờ đi doanh địa Ngự Đao vệ tìm phụ thân, cho ông yên tâm.”
Mẫu thân cả ngày rầm rì đối với đường ca cũng lo lắng một đêm không ngủ, có thể nghĩ phụ thân khó chịu cỡ nào.
“Được!” Hứa Thất An nói: “Ta đi thăm Linh Nguyệt cùng Linh m trước, lát nữa còn có việc, phải về nha môn một chuyến.”
Chuyện Tang Bạc, sau này lại tán gẫu, không vội nhất thời.
“Đúng rồi, tấm gương kia bị đệ để lại thư phòng, quay đầu đại ca tự mình đi lấy đi. Hòa thượng huynh bảo đệ tìm đã rời khỏi, nói là có manh mối của sư đệ.” Hứa Tân Niên nói.
Ta đã nói mà, Số 1 sao có khả năng là hoàng đế, chuyện này Số 1 căn bản không biết tình huống... Vẫn là Ngụy ba ba của ta cùng trưởng công chúa đáng tin.
Hứa Thất An tới hậu viện, thấy Hứa Linh m ủ rũ ngồi ở dưới mái hiên, nhỏ như cái kẹo.
Không có ai chơi với nó, cũng không có ai có tâm tình quan tâm nó.
Đứa bé ngốc cũng biết đại ca đã xảy ra chuyện, mất hứng tìm con ngỗng nhỏ chơi, cúi đầu, cầm một cành cây vẽ lung tung ở trên mặt đất.
“Ồ, đây là đứa bé ngốc nhà ai thế.” Hứa Thất An đứng lại ở cách đó không xa, cười nói.
Hứa Linh m ngẩng phắt đầu lên, sững sờ nhìn hắn, vài giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười sáng lạn.
“Đại ca!”
Nó bỗng nhiên đứng dậy, sải đôi chân ngắn, dang hai tay, lao về phía Hứa Thất An.
Hứa Thất An cũng nghênh đón, ở trong vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Hứa Linh m, người lệch qua, ôm lấy tỷ tỷ phía sau.
Hứa Linh m vồ hụt mờ mịt quay đầu.
“Hu hu hu... Đại ca...”
Hai tay Hứa Linh Nguyệt dùng sức ôm lấy lưng Hứa Thất An, mang thân thể mềm mại của mình chôn ở trong lòng đường ca, khóc hu hu.
Vòng eo muội muội một tay có thể ôm hết, mái tóc tản ra mùi thơm, trên người cũng có mùi son bột nước thoang thoảng.
Hứa Thất An vỗ lưng của nàng, an ủi: “Không sao rồi, đại ca đã trở lại.”
Hứa Linh Nguyệt mặc kệ, vặn vẹo eo nhỏ, khóc càng dùng sức hơn.
Lần trước đại ca bị nhốt vào nha môn Hình bộ, Hứa Linh Nguyệt đã rất đau lòng, nhưng lần đó là xung đột với nha môn, chung quy là ân oán cá nhân.
Mà lần này, Đả Canh Nhân đến trong phủ đưa tin là nói, đại ca bảy ngày sau sẽ bị chém ngang lưng ở chợ.
Tính chất hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên, Hứa Linh Nguyệt để bụng như vậy, cũng có quan hệ với trong khoảng thời gian này quan hệ cùng đường huynh đột nhiên tiến bộ.
“A, vẫn là muội muội thời đại này tốt, mềm mại đáng yêu.” Hứa Thất An ôm lấy thân thể mềm mại của muội tử, trong lòng cảm khái.
Kiếp trước hắn không có muội muội, nhưng có một biểu muội, không biết làm nũng dễ thương, không biết khóc hu hu triển lãm nhu nhược, chỉ biết hướng ngươi khinh thường cười lạnh một tiếng: a, dừng bút.
“Đại ca đại ca...” Hứa Linh m nhảy nhót tại chỗ hai cái, vui vẻ nói: “Muội muốn đi nói cho mẹ, mẹ khẳng định không biết huynh đã trở lại.”
Hứa Thất An muốn nói cho nó, mình là từ cửa đi vào, không phải trèo tường trở về. Nghĩ chút, lại cảm thấy không cần thiết giải thích.
Gật gật đầu: “Đi đi!”
“Đúng rồi.” Hắn lại gọi Hứa Linh m lại, nói: “Muội vui vẻ như vậy, có phải bởi vì buổi tối có thể ăn ba bát cơm hay không?”
Hứa Linh m chấn động, không ngờ đại ca sẽ biết ý nghĩ của mình, đại ca thật lợi hại.
Nó sợ hãi chạy đi.
Hứa Linh Nguyệt đánh giá là một người sức tưởng tượng phong phú, lại là tính tình tương đối trầm, cảm xúc luôn đè nén ở trong lòng, nhìn thấy đại ca bình an vô sự quay về, rốt cuộc hạ xuống tảng đá lớn trong lòng, khóc hu hu, nước mắt như mưa.